Nguyệt Anh ngồi trên ghế, nốc hết ly này đến ly khác, cô không để ý xung quanh có rất nhiều cặp mắt đang dán chặt vào mình. Nguyệt Anh là người mà khiến bất cứ người nào nhìn vô cũng phải nổi lên ham muốn. Thân hình cô đầy đặn, quần áo gợi cảm tôn lên làn da trắng ngần cùng với đôi chân dài thẳng tắp. Chưa nói gì khuôn mặt cô thanh tú và dễ thương. Chỉ tiếc rằng, dù cô có chăm chút bản thân đến mức nào thì Khương cũng không chú ý đến cô dù chỉ là một chúc, cô thay đổi ra sao Khương thậm chí cũng không quan tâm. Vốn dĩ từ trước tới giờ, Khương chỉ xem cô như em gái, một người em không hơn không kém.
Lúc Vương bước vào bar cùng với Phong và Đan là nhìn thấy một người đàn ông với bộ vest lịch lãm đang bắt chuyện với Nguyệt Anh. Tay anh ta không yên phận cố tình ôm eo cô, khiến cô nửa say nửa tỉnh ngã vào người anh.
Vương biết, ngòai anh và Khương thì tuyệt đối không một người đàn ông nào dám đυ.ng đến Nguyệt Anh, Vương tức giận, một mạch đi tới Nguyệt Anh, không thương tình dành lấy tay cô từ người đàn ông kia, đồng thời đạp anh ta ngã xuống sàn, khiến mọi người trong quán đang say sưa với điệu nhảy cũng im bặt không dám mở lời. Phải rồi, ai lại dám mở lời động vào Vương chứ, có mà không muốn sống mới dám đυ.ng đến người của anh ta.
Phong vì tâm trạng không được tốt nên nhìn thấy cảnh vừa rồi, anh cũng muốn tìm ai đó để giải tỏa nên nhìn đám tay chân của tên bị ngã xuống đất, không nương tình, lao vào đánh từng tên một. Còn Đan thì là một người ham chơi, nên cũng xông vào tìm vui với bạn. Vương đứng đó đỡ Nguyệt Anh đang say khướt vô phòng dành cho Vip.
“ Chị phiền phức thật, say đến mức này.”
“ Em cũng thấy chị phiền phức sao? Tại sao ai cũng vậy, tại sao ai cũng thấy chị phiền phức.Chị làm gì sai?” Cơn say chiếm lấy tâm trí Nguyệt Anh, làm cô không khống chế được bản thân, chỉ biết ngồi trách móc Vương.
“ Chị say rồi, em đưa chị về.”- Vương lo lắng cho Nguyệt Anh, giọng anh đều đều mang Nguyệt Anh ra ngòai.
“ Chị không muốn về, đưa rượu đây….Khương? Là anh phải không? Sao lại đối xử với em như thế, em yêu anh nhiều đến vậy, nhưng sao một ánh mắt anh cũng không nhìn em, anh im lặng cái gì, lên tiếng đi.”
Rượu làm Nguyệt Anh nhầm lẫn Vương với Khương, làm sao không nhầm lẫn được trong khi Vương và Khương có cùng khuôn mặt như thế. Vương đau lòng nhìn Nguyệt Anh, mấy phút trước còn phân biệt được anh với Khương, giờ thì cả anh Nguyệt Anh cũng tưởng là Khương. Mặc dù đau lòng, nhưng Vương vẫn để Nguyệt Anh trút giận.
Nguyệt Anh trào nước mắt nói
“ Anh có biết… lúc anh chủ động hôn em, em đã ngạc nhiên đến mức nào không? Lần đầu tiên trong mắt anh có em, vậy mà khi Thanh xuất hiện, anh như trở thành người khác, vội vàng xua đuổi em, anh có biết em đau lòng như thế nào không? Tại sao lại là nó mà không phải em, em chờ anh lâu đến vậy, từ trước đến giờ chỉ có anh, nó lấy quyền gì mà đến dành anh với em. Nó thậm chí cũng không cần nỗ lực giành mà đã được anh để ý, trong khi em đã làm điều đó với anh cả 5 năm nhưng một ánh mắt anh cũng không dành cho em. Anh ghét em đến mức đó sao?”
Nguyệt Anh đau khổ nói, rượu làm cô đối diện với nỗi đau một cách rõ ràng nhất, nhìn Khương ( Vương) trước mắt, Nguyệt Anh chủ động hôn anh, nụ hôn nhanh chóng được đáp trả mãnh liệt, dường như xung quanh thời gian như đọng lại, càng hôn cả 2 người như càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, Nguyệt Anh ôm cố Vương về phía mình rồi đấy anh xuống ghế, mở từng cúc áo của Vương ra, tâm trí cô đã bị du͙© vọиɠ thiêu đốt, chỉ muốn được hòa với Khương ( Vương) làm một.
Đan và Phong giải quyết đám “ruồi” bên ngòai, mở cửa bước vào thì nhìn thấy Nguyệt Anh đang nằm đè lên người Vương, 2 người đang mải miết hôn nhau. Chỉ là cảnh hôn ấy bị dán đoạn khi tiếng mở cửa mạnh của Đan đánh thức tâm trí Vương, anh vội đẩy Nguyệt Anh ra. Còn Nguyệt Anh cảm thấy hụt hẫng, đầu cô đau buốt rồi gục xuống trên ngực Vương.
“Xin lỗi… tụi này không cố ý… 2 người… cứ tiếp tục đi.”- Đan cười trừ nhìn Vương rồi kéo cửa tay nắm lại.
“ Không cần đâu, 2 người vào đúng lúc lắm, phụ tao Nguyệt Anh về nhà tao đi.”
Vương không nhìn Đan và Phong, anh bế Nguyệt Anh ra ngòai trước con mắt ngỡ ngàng của Đan và sự lạnh lùng của Phong.
Bà Phan đang ngồi gọt trái cây cho chồng thì phát hiện Vương đang bế Nguyệt Anh đi cùng là Phong với Đan.
“ Chuyện gì thế này? Sao con bé say khướt thế, mau mau mang nó lên phòng đi.”- bà Phan lo lắng nói
“ Anh Khương có ở nhà không mẹ?”- Vương đột ngột hỏi
“ Có, đang nằm trong phòng, dạo này nhìn nó mệt mỏi lắm.”- bà Phan ngạc nhiên vì bị Vương hỏi, bà ngạc nhiên cũng không gì lạ, vì trước giờ chưa từng thấy Vương hỏi Khương bao giờ.
Khương chán nản thả lỏng người trên giường, đầu óc anh bi giờ giống như đang bị hàng ngàn con sâu đυ.c lỗ trong đó, anh không biết bản thân bị cái gì nữa, gần đây đêm nào cũng mơ thấy cùng một giấc mơ, đã thế thỉnh thỏang không kiểm sóat được bản thân, nổi nóng bất cứ lúc nào. Giờ còn thêm vụ của nó, anh càng đau đầu hơn, anh không nghĩ nó chứng kiến cảnh ban sáng của anh và Nguyệt Anh.
“ Anh hay thật, vẫn còn tâm trí nằm ở đây hả?”- Vương mở cửa nhìn thấy Khương đang nằm trên giường còn Nguyệt Anh thì đau khổ ở quán bar, anh tức giận nói
Mở mắt, Khương nhìn thấy Vương bực dọc nhìn anh.
“ Ý mày là sao?”- Khương không kiên nhẫn nói
“ Anh có biết vì anh mà Nguyệt Anh đã đi uống rượu ở quán bar không? Anh là bạn trai sao một tý trách nhiệm cũng không có vậy”.- Vương tức giận nói
Phiền phức, chết tiệt, Khương cảm thấy quá phiền rồi, Nguyệt Anh làm gì thì liên quan gì anh, thứ anh quan tâm chỉ có mình nó. Anh không thể lúc nào cũng lo lắng từng chút một cho Nguyệt Anh.
“ Bây giờ Nguyệt Anh sao rồi.”
“ Đang nằm phòng kế bên, anh đã quen Nguyệt Anh rồi thì đừng quan tâm “người khác” nữa. Anh đừng quên cô ta là bạn gái tôi. Lúc trước tôi đã nói rồi.”- Vương khinh thường nhìn Khương, anh không nghĩ Khương lại vô tâm đến thế.
“Bạn gái” từ này Khương không muốn nghe chút nào, anh ghét khi phải nghĩ nó là bạn gái của Vương. Không hiểu sao, những thứ cảm xúc anh đang cố kiềm nén bỗng nhiên bộc phát, chỉ muốn tống hết khó chịu ra ngòai. Con ngươi Khương long sọc lên, nhìn chằm chằm vào Vương, rồi lạnh lùng nói:
“ Ra ngòai”
Thấy sự thay đổi bất thường của Khương, Vương có chút bất ngờ, nhưng cũng phản kháng lại.
“ Anh tưởng tôi thích vào phòng anh lắm à, tôi cảnh cáo anh. Tốt nhất nên đối xử tốt với Nguyệt Anh một chúc, nếu không tôi không tha cho anh đâu.”
Vương đóng sập cửa lại, còn Khương thì không quan tâm, anh nằm xuống giường chỉ mong cho cơn đau đầu này chóng qua.