Hắn đứng im lặng nghe nó nói, một chút cũng không phản kháng lại. Phải, nó nói đúng, nó không làm j hắn, không đυ.ng chạm không **** mắng hắn cũng không đánh hắn, hà cớ j mà hắn phải gây lộn với nó ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, chẳng lẽ nó jống cô ấy đến nỗi hắn không chấp nhận có một khuôn mặt jống người hắn yêu như đúc. Đúng, là bản thân hắn nhớ cô ấy đến nỗi, mỗi khi nhìn thấy nó chỉ muốn ôm nó vào lòng nhưng trong mắt hắn không phải là nó mà là Nguyệt Anh.
Nhìn hắn chằm chằm, nó không biết phải nói j nên cũng đành way đầu bước đi. CHỉ còn hắn, mỗi mình hắn đứng lại nhìn vào dág người nhỏ nhoi của nó.
Bước nặng nề về lớp, nó mường tưởng ra được cảnh khó xử khi gặp bạn nó,vừa bước vào trong lớp, nó đã thấy nhóm nó nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn. Cuối mặt xuống đi tới chỗ đám bạn, nó lặng lẽ lấy cặp rồi vội bước ra ngoài.
_ Bạn không định bỏ đi mà ko jải thích đó chứ- Như nói
_ Bỏ đi như zậy, bạn ko thấy nợ tụi mình lời xin lỗi sao- Ánh hờn jận nói
Way mặt lại từ từ nhìn đám bạn nó
_ Xin lỗi, mình không cố ý dấu các bạn, mình……
_ Bộ xin lỗi là được hả??- My hét lên
_ Phải đó, jấu tụi tui lâu như zậy, còn định bỏ đi k nói lời nào, bạn coi tuị tui là j??- Như nói
_ Mình…. – nó ngập ngừng k nói tiếng nào, nó thật ko bik jải thyt ra sao với đám bạn.
Vy bước gần lại nó nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh ……… rồi nhe răng cười nham nhở với nó
_ Bà làm j sợ zậy, tụi tui jỡn hui mừ, keke- vừa nói Vy vừa wàng vai lên nó
_Haha..- Như nhìn nó cười sặc sụa- tụi tui diễn hay hum??
_ Mấy bà……… - nó chớp mắt nhìn đám bạn nó đang ngồi cười.
_ Thật tình xin lỗi, tại mình ko nói được.
_ TỤi này hỉu mà, ko jận bà đâu, mai mốt có chiện j thy phải nói tụi tui bik đó- My khoanh tay nói
_ Mình bik ùi, cám ơn mấy bà….
Lần đầu tiên trong đời, nó nhe răng cười thật sự với một ai đó, nó thật vui vì đã có một đám bạn hỉu nó như zậy. Vui, nó vui lắm chứ, nó cứ tưởng mọi người sẽ jận nó, hoá ra trong cuộc sống này, còn có những điều thú vị mà nó chưa bik.
Bước chầm chậm vào nhà, nó đã trông thấy bà dì ngỗi chễm chệ trên ghế đầu, bên cạnh đó là ba mẹ nó đang cuối gầm mặt xuống. Biết là có chuyện k hay, nó đi thẳng vào nhà, hành lễ với bà dì trong tư thế wỳ gối, mặt nó lạnh tanh không một chút cảm xúc.
Nghiêng đầu nhìn nó, miệng bà dì nhếch lên một chút khinh bỉ nhìn nó, đặt tách trà xuống bàn, bà dì đứng lên nhìn nó rồi nói
_ Nghe nói, ngươi đã nhận làm người của nhà của dòng họ Đoàn
_ Dạ phải- nó nỏi mà k cần phải suy nghĩ, đôi mắt vẫn dán chặt xuống sàn.
_ Đáng lẽ, mày k nên nhận làm người của dòng họ này mới đúng, thật là ô nhục, nếu ko phải vì lão ja, ta đã đuổi cổ ngươi.- bà dì gầm gừ từng tiếng
Ba mẹ nó kũng k dám nói j, cũng phải thôi, họ sợ lão ja một, sợ bà dì mười, một tiếng của bà dì cũng đủ làm rung chuyển cả dòng họ. Đáng lẽ, bà dì là người sẽ thừa kế của dòng họ, nhưng vì sự xuất hiện của nó. Đã làm lung lay chiếc gế bà dì đang ngồi nên việc ghét nó hành hạ nó là chuyện đương nhiên và bi jờ nó phải wỳ xuống nghe bà dì **** mắng.
_ Sáng chủ nhật này, các người nên đến nhà của lão ja đi mọi người sẽ có cuộc họp ở đó.
Nói xong, bà dì bỏ đi không thèm nhìn nó và ba mẹ một chút.Vừa thấy bà dì đi, mẹ nó chạy lại đỡ nó zậy rồi đứng khóc nức nở. Lúc nào cũng là một điệp khúc như zậy, mẹ nó thỳ yếu đuối, ba nó thỳ ham tiền. Liếc nhìn ba mẹ nó một chút, nó bỏ đi lên phòng.