(Lời kể của Tiểu Mai)
- Cạn ly vì nhà họ Dương có tin vui! – Vân nâng ly lên.
- Có thế chứ. – Giang Phách mỉm cười. – Tôi thấy hơi vô lý vì chỉ có hai người vô tư thôi.
- Hy vọng đứa trẻ sẽ thừa hưởng tinh hoa của hai người trở thành một nhân vật xuất chúng. - Tuyết vỗ vỗ đứa bé.
- Thua con chúng ta thôi. – Giang Phách nựng con của mình rồi sờ bụng của vợ.
Tôi đã nói, trong bốn cặp vợ chồng, chúng tôi là người kết hôn muộn nhất nên cũng có con muộn nhất. Mấy đứa bạn tôi giờ ai cũng có con cả rồi. Vân và anh Sơn có một cặp nữ quái sinh đôi được ba tuổi, chị tên Nguyễn Võ Kim, em tên Nguyễn Thanh Hải, hai tuổi đầu đã biết đấm bao cát, bảo đảm sẽ theo nghiệp nhà ngay. Còn con của Trân với Tuấn, nhóc Trọng đã được sáu tuổi, trông giống cha mẹ. Nhưng nổi bật nhất vẫn là con bé Đặng Tuyết Phượng, da trắng y hệt mẹ, mắt to, màu nâu chẳng khác cha, tóc dày, đen như gỗ mun, bảy tháng đã biết nói, ba tuổi biết đọc báo. Dám chắc mười hai năm sau con bé Tuyết Phượng sẽ là hoa khôi, dù cái tên hơi ngược đời (phượng hoàng không phải loài chim của tuyết). Còn đứa trong bụng của Tuyết thì tôi không biết.
- Ở nhà đã chuẩn bị gì chưa? - Tuấn nhấp ngụm trà.
- Rồi, nào tã, nào phấn, nào thau tắm cho trẻ, chỉ có chưa chọn đồ vì chưa xác định giới tính của đứa bé thôi. – Thiên nói.
Vân nhìn chằm chằm vào bụng tôi:
- Bồ nghĩ là trai hay gái? Đồng ý là nam nữ bình đẳng đấy.
Tôi sờ bụng mình, cảm nhận một chút.
- Đây nghĩ là con trai.
- Tại sao?
- Vì sao?
- Cớ gì?
Tôi nói:
- Đây thấy đứa bé có vẻ trầm tính, con trai mới giống cha.
- Ồ. Nếu bồ đúng, đây chịu mất năm triệu liền. – Vân cười.
- ----***-----
- Đứa bé này là con trai. – Bác sĩ nói với tôi.
- Anh thấy chưa? Dự cảm của em đâu có sai. Nó là con trai mà. – Tôi tự hào về khả năng tiên đoán của mình.
Thiên quay qua, nói với Vân:
- Chị Vân, năm triệu thắng cuộc của vợ em đâu? – Thiên đưa tay ra.
Chị Vân đánh trống lảng:
- Ờ, con trai thì chắc là giống cha lắm.
- Năm triệu nhé Atula! – Tôi mỉm cười.
Vân hết đánh trống lảng, nhỏ bèn hét lên (vỡ cốc luôn đó):
- Ừ thì khi bồ sinh đây sẽ trả.
- Thật là…
- Về thôi Mai!
Thiên đỡ tôi dậy, đưa tôi về nhà. Trong xe, Thiên cứ ngắm cái bụng đang từ từ to ra của tôi mãi, không chớp mắt. Trông anh rất hạnh phúc. Anh có vẻ tiếc là không được sờ đứa con đầu lòng của mình vì bận lái xe. Tôi giả vờ giận dỗi:
- Anh bảo nếu em sinh con thì em không quan tâm tới anh nữa, thật ra người không quan tâm là anh đó.
- Em giận làm gì. Có yêu vợ mới yêu con chứ! Em thấy mấy ông vua thường yêu con của ái phi chứ có ai yêu con của người mình ghét đâu.
- Anh nói đúng.
Xe dừng lại trước cổng nhà tôi. Thiên mở cửa ra trước rồi mở cửa xe chỗ tôi, đưa tôi ra. Thiên bấm chuông cửa. Chỉ trong tích tắc là mẹ và cha chạy ra mở cổng cho chúng tôi ngay.
- Trai hay gái? Trai hay gái? – Cha và mẹ hỏi tới tấp.
- Trai ạ. – Tôi nói.
- Ôi! – Cha tôi ôm chầm lấy tôi. - Tuyệt vời!
Mẹ thì ỉu xìu, rất thất vọng. Tôi hỏi:
- Sao vậy mẹ?
- Vì nếu là con trai chắc chắn sẽ khó ưa như con trai của mẹ. - Mẹ trỏ vào Thiên.
- Nhưng có ai ăn hϊếp được con của mẹ trừ vợ nó đâu. – Thiên biện bạch cho mình.
- Thôi, hai đứa vào nhà đi, để mẹ đi báo tin cho cố và nội. - Mẹ đi vào nhà trước.
Chúng tôi cũng vào nhà. Tôi thấy người ta mang thai thì đi đứng khá khó khăn còn tôi thì không. Mới vừa rồi tôi còn thi triển khinh công ngon lành. Có lẽ nhờ tôi tập võ đều đặn cũng có thể là do thằng bé này không hiếu động như những đứa trẻ khác, nó không đạp tôi thường xuyên.
Tôi ngồi xuống ghế sô pha:
- Rồi, hai người muốn làm gì thì làm.
Chờ có thế thôi, ông cha vợ và tên rể liền chạy đến áp tai vào bụng tôi, tay thì sờ mãi không biết chán. Thai được sáu tháng rồi. Tôi nghe được tiếng con trai thở đều đặn trong bụng và lâu lâu cũng có vài cú đạp nhẹ nhàng của nó. Cảm giác này sung sướиɠ không thể tả xiết, nó làm tôi liên tưởng đến ngày sinh đứa bé ra, chăm sóc cho nó, chỉ dẫn cho nó những điều cần thiết (nó sẽ thông minh như cha nên chắc khỏi cần đến trường).
- Đặt tên con là gì nhỉ. – Tôi hỏi bâng quơ.
Cha tôi nghe vậy, ngồi suy nghĩ, suy nghĩ đến nỗi vò đầu, bứt tai. Thiên cũng lặng đi một chút, anh đang cố tìm một cái tên cho hay để sau này đứa bé sẽ gặp nhiều điều tốt lành. Tôi mong tên đứa bé là do cha nó đặt cho vì Thiên đã từng nghĩ ra nhiều cái tên rất hay (cha tôi thì hoàn toàn ngược lại).
- Đặt Dương Vũ Trụ đi! – Cha tôi vỗ tay cái chóc.
Thiên lắc đầu:
- Cha ơi! Cố con tên Vũ Trụ.
- Phạm huý hả? Vậy lấy tên là Thanh Phong nhé! – Cha tôi nói.
Mẹ bước vào:
- Thanh Phong là tên của nội.
- Tên là Nhân Hoà được không?
- Mỗi chi sẽ đặt tên một thứ liên quan tới nhiều thứ khác nhau. Như chi thứ năm là: Thanh Long, Bạch Hổ, Hồng Phượng, Thể Loan. Chi thứ ba thường là: Bích Thảo, Hồng Nhung, Mỹ Đào. Chi thứ bảy thường là: Hoàng Trọng, Khang Huy, Triệu Chinh. – Tôi giải thích cho cha hiểu.
- Chi thứ nhất luôn đặt tên những gì liên quan đến trời: Tinh Quang, Vũ Trụ, Thanh Phong, Vân Trường, Nhất Thiên. – Thiên nói.
- Khó đây, vì trời có sao, gió, mây đều đặt hết, đời con đặt Thiên là gọn lắm rồi. - Mẹ trầm ngâm. – Hay đặt Thanh Nguyệt nha.
- Mẹ! Con trai mà sao lại đặt nguyệt.
- ----***-----
- Anh trăn trở chuyện đặt tên hoài vậy? Ngủ đi! – Tôi nói.
- Anh định đặt tên con có “nhật” nhưng không biết là cái gì nhật, nhật cái gì.
- Anh ngủ đi! Từ từ hẵng hay.
- Ngủ ngon! – Thiên hôn nhẹ lên má tôi.
Hy vọng tôi sẽ tiếp tục có một giấc mơ đẹp, từ ngày có thằng nhóc này, tôi toàn mơ đẹp. Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên, có cái gì đó nhói trong bụng tôi như ai đang nhéo trong đó. Chắc là cu cậu đạp bụng mẹ đây. Ngủ yên đi con!
Vừa nhắm mắt lại thêm một cái gì đó nhói nữa, lần này đau hơn lần trước rất nhiều. Tiếp theo đó là liên hoàn cước nhắm thẳng vào bụng tôi. Ui da, đau quá! Sao vậy nhỉ? Hình như có cái gì đó là lạ bên dưới ra của tôi. Nước. Tôi bấm đốt tay tính thử: đúng chín tháng mười ngày.
- Thiên ơi! Dậy!
Tôi chỉ có thể đủ bình tĩnh để nói hai từ đó, còn sau đó, tôi phải gắng sức để đối phó với tên nhóc trong bụng. Nó đá, nó đạp tôi không thương tiếc nhưng tôi không thể đánh lại được. Đúng là địch thủ khó xơi. Lần đầu tiên tôi bị đánh mà không đánh trả.