- Ắt xì! – Tôi hắt hơi một cái thật mạnh.
- Bồ cảm rồi à? – Trân áp trán nó vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ. - Lạ thật, người thường nói kẻ ngốc không bao giờ bị cảm mà. (Nó xài thành ngữ không đúng chỗ)
- Tại tối hôm qua dạy khuya quá mà gặp cơn mưa lạnh nữa. – Tôi lại hắt hơi.
- Không có dù à? – Vân hỏi đùa.
Sao không? Không có dù là hôm nay tôi không lết tới lớp nổi đâu. Mưa hôm qua lạnh kinh khủng, gió mạnh thấy sợ, muốn thổi tung cây dù của tôi ra luôn.
- Có. Ắt xì! – Tôi nằm dài trên bàn.
Tôi cũng không muốn tới lớp làm gì, khổ nỗi hôm nay có bài kiểm tra, không tới không được. Giờ đầu tôi cứ ong ong. Không biết có làm nổi không nhưng tệ lắm cũng phải được 8 điểm chứ. (Ặc, đầu ong ong mà muốn được 8 điểm, liều mạng thấy sợ)
- ----***-----
Đề được phát ra. Tạ ơn trời phật, may mà nó dễ, khó một cái thì với cái đầu hiện nay chỉ được 8.5 là cùng(Ở lớp tôi 8.5 là bết lắm). Tôi cắn răng, rê cây viết theo từng ô li, mệt quá!
- ----***-----
Giờ ra chơi
Ào! “Con sâu róm” kia xách đâu ra một chai nước đá tạt vào tôi.
- Làm gì vậy? – Vân hỏi nó.
- À, đây thấy con gà rù kia có vẻ mệt nên cho nó uống chút nước ấy mà. – Nó nhếch mép cười. - Về!
Bốp!
Cám ơn Vân nhé! Đây không bệnh thì cũng xử “con sâu” kia một trận rồi. Cho chừa!
- Mày. - Điệp ôm mặt khóc chạy ra ngoài. – Tao mét bồ tao!
- ----***-----
Tiêu rồi, cái mùa mưa chết tiệt, sao lại mưa lúc này. Hồi nãy bị “uống” nước lạnh giờ bệnh nặng thêm nữa. Tôi lê chân xuống lấy cây dù hay để sẵn trong tủ giày, bung nó ra, đi ngật ngà ngật ngưỡng như người say rượu (Lúc này tôi mới phục cha tôi, say cỡ nào cũng không té).
- Có sao không? Hay để tụi này đưa bồ về. – Trân đỡ lấy tôi.
Tôi gồng mình lên nói:
- Chút cảm này ăn thua gì. Đừng lo!
- Được không? Hả con gà rù? – Vân chống nạnh hỏi.
- Được mà, hai người theo hai cái ô tình yêu về đi, đây không thích để bạn trai hai người chửi sau lưng. – Tôi chỉ hai anh chàng đang cầm ô đón hai con bạn.
- Đi thôi! – Anh Sơn gọi Vân.
Hai đứa nó nhìn tôi ái ngại nhưng cũng bỏ tôi một mình đi theo hai chàng. Bạn bè thế đấy!
Tôi cũng bung dù ra đi về.
Cơn mưa này còn kinh khủng hơn là hôm qua nữa. Gió lạnh phát khϊếp, từng đợt từng đợt bay tới, đã vậy trường còn bắt mặc váy làm cho nó có chỗ tác oai tác quái. Lạnh kinh khủng, cứ như hàng loạt cây kim ghim vào chân tôi cùng một lúc.
Thôi rồi, hai chân tôi đang run dần, tay cũng buông lỏng cây dù ra rồi bị gió cướp mất. Mưa bắt đầu hoành hành, tạt từng đợt vào mặt tôi, vào tóc tôi, chưa đầy một phút, cả người tôi đều ướt sũng. Các bộ phận lên tiếng đòi đình công như một người công nhân bị bắt làm 22h/ngày. Tôi đành buông xuôi theo tiếng biểu tình của cơ thể. Từ từ gục xuống. Đầu óc tôi gắng gượng một lát cũng không chịu nổi, cuối cùng là đình công luôn.
Tôi không còn biết trời trăng gì nữa, chỉ kịp nhận ra có một vòng tay đỡ lấy tôi rồi ngất đi.
- ----***-----
Một giấc mơ rất lạ, tôi ở trên một cánh đồng hoa đủ màu sắc. Xa xa có ai đó đang lấp ló nhìn tôi. Tôi liền chạy tới nắm lấy tay người đó, mỉm cười “Chạy đi đâu? Quả nhiên là cậu” Ánh sáng dịu dần, khuôn mặt đó từ từ in trong mắt tôi, là thằng nhóc. Nó lúng túng giật tay tôi ra nhưng không được đành dùng tay còn lại ký đầu tôi một cái đau điếng, hét lên: “Cứng đầu! Trán như tâm Trái Đất mà còn ráng đi học, nghỉ một buổi không được sao?”
- Đau! – Tôi rên.
- Hả?
Tôi mở mắt ra, thằng nhóc đang ngồi cạnh tôi.
- Cậu...
- Nhờ cậu Thiên đỡ con về đấy! Không thôi giờ con đang đi theo Cô bé bán diêm rồi. – Cha tôi đưa cho nó ly nước. - Mời cậu, ngồi suốt 5 tiếng nãy giờ chắc mệt lắm.
5 tiếng? Nó dai vậy à?
- Cám ơn bác! – Nó đón lấy ly nước.
- Cậu đỡ tôi về bằng cách nào? – Tôi hỏi.
- Dù sao tôi cũng cõng được cái ti vi 90 inch, con gà rù như cô si nhê gì. – Nó nói. – Cõng.
Tôi cũng không ngạc nhiên, lúc học võ có môn khí công, nó luyện qua rồi thì tảng đá to nó cũng nâng lên nổi.
- Cậu về đi, kẻo phu nhân lo. – Tôi nói.
Cha tôi cười khà khà.
- Muốn về thì về được lâu rồi. - Rồi ông đóng cửa đi ra ngoài.
- Sao vậy? – Tôi quay qua, thấy nó đang đỏ mặt. – Sao chưa đi?
Nó quay mặt đi chỗ khác, ngập ngừng.
- Buông tay tôi ra!
Tôi nhìn xuống, tôi đang nắm lấy tay nó rất chặt, rất chặt.
- Xin lỗi. – Tôi gắng vận sức để buông tay nó ra nhưng lực bất tòng tâm, hình như cánh tay nó phản tôi. – Sao buông không được?
- Thôi đi cô nương, không buông được thì đừng có hành thân. - Rồi nó lầm bầm. – Đang ngủ tự dưng chụp lấy tay người ta chặt chưa từng thấy giờ buông không nổi.
- Tôi thách cậu cù lét tôi đấy, đến một phút cũng không buông ra nổi đâu, giờ tôi nhấc đầu lên cũng không được mà. – Tôi biện minh.
- Biết rồi! Biết rồi! – Nó xua tay.
Hai bên cứ im lặng rồi tôi lên tiếng.
- Thằng nhóc ném đá tôi lúc ở quán kem là cậu phải không? Giấu làm gì.
Nó lẳng lặng gật đầu.
- Cậu đã để dù mỗi khi mưa bất chợt?
Nó cũng gật đầu.
- Cậu luôn biến mất sau khi tôi nhận được dù?
- Ừ.
- Vậy nếu tôi hết cảm, cậu cũng biến mất luôn hả? – Tôi mỉm cười.
Lần này nó mở to mắt ngạc nhiên. Không gật cũng chẳng lắc.
- Lúc tiễn tôi, cậu bảo tôi đừng quên cậu rồi âm thầm giúp đỡ. Báo hại tôi giờ quên không nổi, lúc nào cũng muốn gặp cậu. Bắt đền đi! – Tôi mỉm cười. - Kiểu này chắc tôi cố tình gặp bị cảm hoài quá!
- Cô...
- Ít ra cũng phải cho tôi có thể cho tôi gặp cậu mỗi tuần chứ. Không thôi hết bệnh tôi lại dầm mưa nữa cho coi.
Nó im lặng một lúc rồi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, dịu dàng nói:
- Thôi được, thứ năm cô chỉ học cỡ hai tiết, tan học cứ ra chỗ gốc cây đại thụ gặp tôi.
- Thật không?
- Ừ.
- Tốt quá! – Có nỗi vui dâng lên khôn tả trong lòng tôi.
- Vậy là khỏi cảm nhé! Ngủ đi! Hôm nay tôi ngủ ở đây.
Tôi thích thú ngủ một giấc thật đã. Trước khi gặp những giấc mơ đẹp, tôi cảm nhận được một cảm giác ấm áp đang dần lan rộng trên má tôi. Có lẽ...
- ----***-----
- Được rồi! – Tôi buông tay nó ra. - Ủa.
Giờ không phải tôi nắm tay nó mà nó nắm tay tôi. Tôi mỉm cười, lay nhẹ nó.
- Này, dậy!
- Ờ. – Nó buông tay tôi ra, vươn vai.
- Cậu Thiên, phu nhân cho xe tới đón cậu kìa! – Cha tôi nói vọng lên.
- Tạm biệt! – Nó xuống lầu.
- Thiếu. – Tôi mỉm cười, níu tay nó.
- Gì?
- Hẹn gặp lại!
Nó à một tiếng rồi vào xe, vẫy tay với tôi.
- Hẹn gặp lại!
fujiwara vẫn chưa có mặt trong diễn đàn