Chương 7

Edit: J.F

Diệp Lan nhìn long trảo không ngừng run rẩy, mọi hâm mộ ghen tỵ đều đổi thành chột dạ.

Tiểu long học từ đơn quá lợi hại so với cậu, cậu lại cố tình đọc thật nhiều để nó chịu thua, nhưng, cậu đã quên nó cầm cành khô quá lâu sẽ ma sát long trảo.

Diệp Lan chột dạ mà đem tiểu long bế lên đặt trên đầu gối sau đó cúi đầu:

“Moah”

Cậu cầm long trảo run run lên hôn nhẹ.

Xúc giác cảm thụ được ấm áp và mềm mại, cả người, à không, cả long tê tê dại dại.

Diệp Diệp hôn hôn, nó thích!!!!

Như là phát hiện được đại lục mới, nó giơ long trảo còn lại lên còn thêm ngữ khí suy yếu:

“Trảo trảo này cũng đau, có lẽ bị lây bệnh.”

Cảm giác chột dạ chưa hết, Diệp Lan bỏ qua lời nói bừa của tiểu long, dung túng mà hôn hôn long trảo ăn vạ này.

Hôn xong, Diệp Lan vỗ vỗ đầu nó:

“Được rồi, ngày mai làm bánh trứng gà giữ lại cho nhóc một cái, bữa nay ngoan ngoãn nha.”

Lúc nãy bán bánh trứng gà, tiểu long nghe mùi rất thèm nhưng Diệp Diệp còn phải bán kiếm tiền, tiểu long đắng lòng mà bóp mũi khắc chế ý tưởng ăn vụng.

Thái tử Long tộc vĩ đại cho dù là trẻ con cũng phải có cốt khí.

Long đồng mới nãy còn rưng rưng giờ lại sáng lên, bánh trứng gà hôm nay không thể ăn mà ngày mai lại có, tiểu long hưng phấn muốn ‘ngao’.

Diệp Lan thấy nó mừng như vậy cũng lộ ra lúm đồng tiền.

Cậu sờ sờ vảy của nhóc con bỗng nhiên cảm thấy có một tiểu-mắc hội chứng mới lớn-long bên cạnh như vậy cũng thật tốt.

Bởi vì nhóc tiểu long đến nhà ăn vạ mà Diệp Lan, vốn chỉ là một người sinh hoạt đơn điệu, có được niềm vui trước nay chưa từng có.

Lúc sau một người lớn tuổi đến mua hết những đồ vật còn dư trên quầy hàng của Diệp Lan, còn cười tủm tỉm nói chuyện với cậu một chút:

“Diệp Diệp, sắp tới giờ anh Du của cháu gọi điện thoại cho cháu rồi, đến lúc đó nhớ tìm ông mà dùng di động đó.”

Anh Du, tên đầy đủ là Tống Du, một con thụy thú, bạn đời của ảnh đế Lăng Cảnh, người đã giúp cậu tìm trường học.

Khi trước Diệp Lan bán hàng vỉa hè, là anh Du phát hiện thân phận bán yêu của cậu.

Anh Du là người tốt, tặng xe đạp của mình, còn thỉnh thoảng gọi điện thoại cho cậu nữa.

Diệp Lan không có di động nên mỗi lần anh Du điện thoại đều sẽ gọi đến di động của người lớn tuổi này.

“Vâng, cháu đã biết.”

Cậu nhanh nhẹn thu dọn cái rương rỗng, quen thuộc mở đèn pin mới vừa được buộc vào tay lái, tiểu long đã bị Diệp Lan cất vào túi khi người lớn tuổi đến.

Diệp Lan đạp xe trên con đường từ thị trấn về thôn, con đường cũng không được trải nhựa tất cả, mà còn có một đoạn đường đất dài do trời mưa mà nhão ra. (đường bùn)

Tiểu long từ trong túi Diệp Lan thò cái đầu nhỏ nhờ đèn pin mà nhìn đường bùn, đèn pin tối tăm, đường bùn không người.

Cũng may Diệp Lan quá quen thuộc với con đường đã đi nhiều năm này, tiểu long bay từ trong túi đến đầu vai cùng cậu nói chuyện:

“Diệp Diệp, ngày nào cậu cũng đi một mình như vậy sao?”

Diệp Lan “ừm” một tiếng rồi tiếp tục tập trung lái xe.

Nó nhìn sườn mặt xinh đẹp của cậu lại hỏi:

“Cậu không cảm thấy một người thật cô đơn sao?”

Khi nó còn ở trong trứng đã bay tới bay lui, thậm chí còn từng đi qua quán bar náo nhiệt nhất của thành phố, điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc bập bùng.

Tuy rằng xong việc chịu nỗi khổ do bị người lớn trong nhà bỏ vào bao mà bay.

Nhưng nó thích đông vui, thích không khí nhân gian rộn rã.

Diệp Lan phân tâm suy nghĩ vấn đề của nó, rồi thẳng thắn trả lời:

“Tôi không có thời gian để cảm thấy cô đơn.”

Lại kể ra những việc mà mình phải làm mỗi ngày:

“Buổi sáng đi vườn rau hái rau, ban ngày đi cắt hoa màu, khi không có hoa màu để cắt thì đan đồ vật, làm điểm tâm ngọt đơn giản, cho gà ăn, nhặt trứng gà, ra thị trấn bán hàng vỉa hè.”

“Còn phải học tập nữa.” ・゚・(。>ω<。)・゚・

Liệt kê một hồi, cậu buồn bã hỏi:

“Bây giờ nhóc còn nghĩ tôi sẽ cô đơn nữa không?”

Vốn đang đa sầu đa cảm, tiểu long bị gió đêm thổi run lẩy bẩy nghe vậy thì điên cuồng lắc đầu.

Nếu đổi lại là nó, đừng nói cô đơn, mỗi ngày bận rộn nhiều việc như vậy, nó chưa nằm liệt là may, thời gian đâu mà suy nghĩ lung tung lang tang.

Xe đạp lắc lư mà chạy về nhà, Diệp Lan xách tiểu long về tới căn phòng nhỏ cũ nát.

Cậu đạp văng giày, leo lên chiếc giường trải chiếu cũ rồi lấy hộp bánh quy ở đầu giường, mở hộp ra, bên trong là vài xấp tiền được buộc ngay ngắn.

Mấy tờ 100 đồng, 50 đồng nhiều hơn chút, cũng không hơn mười tờ, 10 đồng, 5 đồng và 1 đồng rất nhiều, ngoài tiền giấy còn có tiền đồng.

Lấy túi tiền hôm nay bỏ vào hộp, Diệp Lan đếm đếm số tiền để dành:

“Nhóc tiểu long, thiếu 18 đồng nữa là tôi đã để dành được 1000 đồng tiền rồi đó.”

Diệp Lan xem như bảo bối mà đậy nắp hộp lại rồi giấu đến đầu giường, đôi mắt lấp lánh mà nâng tiểu long lên, cọ cọ lớp vảy lạnh băng của nó một cách thân mât.

Tiểu long: “!!!”

Tiểu long đang nằm bò phía trước nghiên cứu quạt điện bất ngờ nhận được cái ôm mềm như bông, long đồng thanh lãnh sáng rực. ☆(❁‿❁)☆

Nó vươn trảo trảo nghĩ muốn lại được thân thân, nhưng Diệp-ôm xong liền ném-Lan đã bò xuống giường đi tìm thau tắm, múc nước tắm rửa.

Tiểu long vẫn giữ tư thế vươn trảo bị vứt bỏ ở trên chiếu. ノ( º _ ºノ)

“Diệp Diệp!”

Ngữ điệu bi phẫn:

“TA GIẬN…” Tức giận mà dang tay dang chân, à không, dang trảo trước, trảo sau ngã ngửa ra chiếu.

Muốn hôn hôn mới được !!

Một cái chưa đủ, phải mỗi ngày một cái hôn mới chịu!!!

Không một lời đáp lại làm cho tiểu-ham hố-long ở trong phòng ‘ngao’ cả buổi.

Diệp Lan ngồi trong bồn tắm cầm xà phòng thơm tắm rửa, không hề hay biết tiểu long đang giận dỗi vì bị bỏ rơi.

Tắm xong, cậu bận quần ngắn, cởi trần, mang dép lê về phòng.

Đêm hè nóng, quạt đầu giường thổi ruồi không bay.

Diệp Lan chỉ có thể bận mát mẻ một chút để tan bớt nóng.

Cậu bò lên chiếu, khều khều tiểu long ngủ hình chữ X, đúng ra là hình chữ ‘khẩu’(ロ).

“Ngủ rồi hả?”

Tiểu long nhắm mắt ngủ say sưa.

Cậu sờ sờ long thân nhỏ xíu, hơi do dự nhưng vẫn không chống đối mê hoặc mà duỗi tay đem tiểu long đặt trên người mình.

Vảy xanh lam lạnh lẽo dán lên da thịt như đắp một lớp băng, Diệp Lan thích ý đến nheo nheo mắt đem băng nhân, à không, băng long ôm càng chặt.

Thật là thoải mái.

Diệp Lan thầm nghĩ, vừa tiết kiệm tiền còn giảm nhiệt, rất đáng một tràng pháo tay khen thưởng. (づ。 ̄3 ̄。)づ~

Ngủ một đêm mát mẻ, tiểu long ngoại lệ mà dậy sớm hơn Diệp Lan.

Nó nhìn da thịt trắng nõn dưới trảo, theo bản năng dẫm dẫm.

“Ôi, nhóc con, đừng quậy!”

Có thể là bị tiểu long dẫm, cũng có thể là đồng hồ sinh học trong cơ thể báo thức, Diệp Lan mơ mơ màng màng ngồi dậy.