Chương 17

Edit: J.F

“Tôi nấu một nồi cơm lớn, đúng rồi, trứng gà và trứng vịt đã muối xong, nhóc muốn ăn mấy trứng không?”

“Không.”

Tiểu long tuy không kén ăn nhưng cũng có khẩu vị riêng:

“Trứng gà, vịt muối để buổi tối nấu cháo ăn, cũng không cần xào rau.”

Diệp Lan gật gật đầu, như vậy cũng được.

Không bao lâu, đồ ăn đã được làm xong.

Tiểu long rửa trảo trảo ở thau nhỏ trong bếp, sau đó bay đi lau mồ hôi cho Diệp Diệp.

Tiểu trảo chà trên da có chút ngứa nhưng Diệp Lan cũng kệ, tiểu long quá nhiệt tình.

Đến khi tiểu long thu trảo, bay đi đem đồ ăn ra ngoài, Diệp Lan mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu bưng hai chén cơm một lớn một nhỏ cùng tiểu long mới vừa đi ra phòng bếp, nhìn thấy hai người ở trong vườn thì kinh ngạc mở to hai mắt, à, bốn mắt, tính luôn tiểu long.

“Anh Mộc!”

Diệp Lan sau khi kinh ngạc chính là vui vẻ, khuôn mặt nhỏ kích động đến đỏ bừng.

Cậu chạy tới, cầm chén để trên bàn rồi kéo Mộc Hề tới dưới gốc cây, nói:

“Anh Mộc, hai người sao lại đến đây?”

Dưới cây đại thụ chỉ có một ghế dựa để Diệp Lan ngồi, tiểu long vì vấn đề hình thể nên luôn ngồi trên bàn ăn.

Diệp Lan nắm tay Mộc Hề ngồi xuống, lại đi lấy một cái ghế khác cho Long Dực ngồi.

Mộc Hề thấy Diệp Lan cũng rất vui vẻ, vươn tay so đo ở trên đầu cậu:

“Anh đến đón Đản Đản về, Diệp Diệp, em lại cao hơn một chút rồi.”

Đôi mắt Diệp Lan cong cong.

“Em đã mười sáu tuổi rồi, cũng phải cao lên chứ.”

Tuy rằng so với những đứa trẻ cùng tuổi, cậu vẫn lùn hơn.

“Anh Mộc, em và Chiêu tài chuẩn bị ăn cơm, hai người đến đây chắc cũng chưa ăn, chờ một chút, em đi nấu thêm.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, tiểu long cũng chậm rì rì bưng đồ ăn lên.

Rau xào cũng nhiều, Mộc Hề đi theo đến phòng bếp với Diệp Lan, nhìn nhìn cơm, thấy nguyên một nồi lớn, y sửng sốt nói:

“Diệp Diệp, đồ ăn nhiều như vậy hẳn là đủ cho chúng ta ăn chứ?”

Cơm trong nồi đã đủ y và Long Dực ăn mấy bữa.

Diệp Lan lắc đầu, nói chắc chắn:

“Không đủ.”

Nồi cơm lớn này là đồ ăn của tiểu long, mặc dù làm như vậy, nhưng tiểu long vẫn luôn chưa ăn no, Diệp Lan nói:

“Anh Mộc, em chuẩn bị nấu mì lạnh, xào thêm hai món, làm nước tỏi tưới lên trên, chuẩn bị chút đồ ăn.”

Dù nói chuyện cũng không ngừng tay, mì sợi đã cán từ trước, bây giờ nấu chín vớt ra ngâm nước lạnh là được.

Ngâm mì xong, lại đập tỏi pha nước, pha xong, lấy hải sản còn thừa không nhiều trong lu bỏ hết vào nồi.

Hải sản này Diệp Lan tính cùng tiểu long mỗi ngày ăn một ít đỡ thèm, giờ anh Mộc đến, cậu cũng không còn món nào tốt hơn món này để chiêu đãi.

Diệp Lan nấu cơm đã thành thói quen, không lâu sau đã mang mì lạnh, nước tỏi cùng hải sản bưng ra ngoài.

Trên bàn đá bày đầy đồ ăn.

Tiểu long đang cùng cha đại long cãi nhau, nhìn thấy mì sợi và hải sản, long đồng liền sáng lên.

“Diệp Diệp, ta muốn ăn mì!”

Mộc Hề nhìn trước mặt con trai có cái tô lớn chứa đầy cơm, nhíu mày mắng:

“Cơm của con còn chưa ăn xong, sao lại muốn ăn mì, không sợ no căng bụng hả?”

Diệp Lan cầm cái chén lớn múc mì, lại múc nước tỏi vào trộn đều, giải thích với Mộc Hề:

“Anh Mộc, nó muốn ăn cũng không vấn đề gì, cơm trong nồi đều là của nó.”

Mộc Hề: “……” nhìn nhìn tấm thân nhỏ xíu của con trai, mặt lộ vẻ nghi vấn, phải không?

Mì lạnh trộn nước tỏi thêm rau xào, thơm ngon lại mang theo vị cay nhẹ, Diệp Lan đem chén mì đặt trước mặt tiểu long, sờ sờ đầu nó:

“Có thể ăn rồi.”

Lời vừa dứt, trảo trảo nắm đôi đũa, hự hự bắt đầu ăn.

Tiểu long tập trung ăn, vài phút liền xử xong một chén mì.

Ăn xong mì, không cần Diệp Lan nhắc nhở, tiểu long lại ôm tô cơm lớn bắt đầu hự hự tiếp.

Mộc Hề: “……”

Long Dực: “……”

Đây có phải trẻ con Long tộc không, hay là heo con? (•_•)?

Diệp Lan ăn cơm không nhiều lắm, cậu đem hải sản đẩy hướng Mộc Hề, nhắc nhở:

“Anh Mộc, anh ăn cái này đi.”

Trên bàn cơm, Mộc Hề không nói về chuyện của tiểu long, chỉ cùng Diệp Lan trò chuyện việc hằng ngày và khai giảng sắp tới.

“Nếu em ở trường học, nhà em ở đây thì sao?”

Mộc Hề biết, Diệp Lan trong nhà có đất, vườn rau còn có gà.

Học sinh cao trung trọ ở trường, y có hỏi thăm, cuối tuần mới có thể về nhà.

Mấy vấn đề này Diệp Lan đã suy xét qua, cậu nhìn nhìn gà ở trong vườn, nói:

“Trong vòng hai ngày, em sẽ bán gà, mà em nuôi cũng nhiều gà, chút nữa anh mang về mấy con nha?”

“Cũng giúp em mang mấy con cho anh Du, gà này em đều nuôi bằng lương thực nhà mình, rất khỏe mạnh.”

Mộc Hề muốn từ chối nhưng Diệp Lan lại kiên quyết muốn đưa.

Lúc trước, Mộc Hề và Tống Du gửi cho Diệp Lan mấy thứ kia, cậu đang lo không biết báo đáp họ như thế nào:

“Anh Mộc, vườn rau của em cũng có nhiều thứ, đến khai giảng không ai quan tâm sẽ héo mất, chút nữa em hái chúng, anh cũng mang về đi.”

Diệp Lan đã tính toán xử lý những việc này trước khi đi học, còn hoa màu, bây giờ còn chưa tới ngày mùa, không cần để ý.

Mộc Hề nói mãi mà đứa nhỏ kiên quyết không nghe, cũng không từ chối nữa.

Sau khi ăn xong.

Mộc Hề nhìn chằm chằm khóe miệng con trai còn dính cơm, nghĩ lại lượng cơm ăn vừa rồi, có một ý tưởng: Diệp Diệp chắc chắn áp lực rất lớn.

“Đản Đản.”

Mộc Hề vươn tay lau đi cơm dính khóe miệng của tiểu long, sau đó bế nó lên đùi:

“Con thật sự không có no căng hả?”

Tiểu long lắc đầu:

“Không căng đâu.”

Nếu không phải không còn cơm, nó còn có thể ăn thêm hai chén lớn nữa đó.

Mộc Hề sờ sờ bụng nó, lo lắng sốt ruột, sao lại có thể ăn nhiều như vậy, hay là bệnh gì?

Con nhà người khác ăn nhiều một chút, người lớn đều vui vẻ, mặt mày hớn hở.

Mà tiểu long lại khiến người lớn sầu lo đến muốn mang đi kiểm tra thân thể.

Diệp Lan nhìn một nhà ba người rất hài hòa, đứng dậy thu thập chén đũa, Mộc Hề muốn qua hỗ trợ, liền bị Diệp Lan từ chối:

“Anh Mộc, anh ngồi chơi với Chiêu tài đi, em rửa chén nhanh lắm.”

Lời này cũng không phải ba hoa, một lát sau, chén đũa đã được rửa sạch sẽ.

Diệp Lan tìm một sợi dây thừng, bắt đầu ở trong sân rượt gà, cậu muốn bắt con gà mái già mập nhất cho anh Mộc và anh Du hầm canh uống, với mấy con gà nhỏ thịt mềm, xào ăn cũng rất thơm.

Mộc Hề ôm con trai đang muốn nói nó về Long Cung đi học, nhưng tiểu long ngồi trên đùi không yên, nhìn thấy Diệp Lan bắt gà cũng vội bay qua:

“Diệp Diệp, ta giúp cậu!”

Tiểu long bay nhanh, bắt gà rất chuẩn, nhưng gà mái bị đuổi bắt thì rất nóng nảy, tàn nhẫn mà mổ nó hai phát.

“Chiêu tài, nhóc không sao chứ?”

Diệp Lan dùng dây thừng cột chặt gà tiểu long bắt được, sau đó cầm lấy trảo trảo bị gà mổ nhìn nhìn.

Kỳ thật tiểu long không đau chút nào nhưng nó làm nũng là nhất, liền giơ trảo, biểu tình tủi thân:

“Đau, muốn Diệp Diệp thổi thổi.” o(╥﹏╥)o

Sau khi Diệp Lan thổi trảo trảo cho nó, nó lại tiếp tục bán thảm:

“Còn đau, muốn Diệp Diệp hôn hôn.” ⊙﹏⊙

Diệp Lan hơi nghi ngờ nhìn nó.

Đôi long đồng nhanh chóng đỏ lên:

“Đau!” ಥ_ಥ

Diễn vậy mà sâu.

Quả nhiên Diệp Lan lại bị lừa gạt, hôn hôn trảo trảo của nó.

Cách đó không xa, cha đại long liếc thấy trong mắt con trai một tia ranh mãnh, khóe miệng giật giật.

Chậc.

Tình cảnh con của hắn lừa Diệp Diệp này, sao lại giống lúc trước hắn lừa Mộc Hề như đúc vậy.

Rất nhanh gà trong vườn đã bị bắt.

Diệp Lan lấy dây thừng buộc tất cả lại, nhưng hơi do dự nói:

“Anh Mộc, anh có gϊếŧ gà không?”

Nếu anh Mộc không gϊếŧ gà, vậy bắt gà sống cho anh, có vẻ như là không có cách nào ăn được.

Mộc Hề không muốn Diệp Lan vất vả, cho nên gật gật đầu, chỉ Long Dực:

“Hắn gϊếŧ!”

Diệp Lan nhìn Long Dực, cảm thấy hẳn là sẽ không đến nỗi mà mấy con gà cũng trị không được, liền yên tâm giao cho Long Dực mấy con gà sống.

Chuẩn bị xong gà cho Mộc Hề, Diệp Lan lại chia cho Tống Du mấy con.

Tống Du là thụy thú nhỏ, có chút nhát gan.

Mà bạn đời Tống Du lại là ảnh đế có danh tiếng đã lui vòng, bây giờ đang là ông chủ một tập đoàn lớn, Diệp Lan cảm thấy hai người họ có vẻ là không gϊếŧ được gà.

“Anh Mộc, em gϊếŧ gà cho anh Du, anh mang về cho anh ấy nha.”

Diệp Lan nói làm là làm, trong phòng bếp nấu một nồi nước sôi, sau đó bưng thau cầm dao, dứt khoát lưu loát gϊếŧ gà, nhổ lông, rửa sạch.

Tiểu long ở bên cạnh nhìn cậu gϊếŧ gà, bất ngờ bị Mộc Hề xách lên, Mộc Hề nhìn con trai, nhắc nhở:

“Đản Đản, chút nữa chúng ta(*) phải đi.”

Tiểu long:

“Ừ ừ ừ” không chút nào hoảng hốt.

Mộc Hề có chút kỳ quái, thấy nó với Diệp Lan thân như vậy, còn tưởng rằng mang nó về sẽ khó khăn, không ngờ, đứa nhỏ này lại đột nhiên ngoan như vậy.

Diệp Lan gϊếŧ gà xong, lại đi vườn rau thu đồ ăn.

Bận rộn một hồi lâu, cuối cùng cũng thu thập xong đồ vật, mấy cái túi lớn, túi đựng gà, túi đựng rau.

Long Dực biến về bản thể, rút nhỏ thân hình, nằm ở trong sân, hắn bày cái kết giới tạm thời, cho nên dù có người đi ngang qua cũng không nhìn thấy trong vườn có rồng.

Mộc Hề đem mấy cái túi Diệp Lan đã chuẩn bị treo lên trên người Long Dực.

Diệp Lan nhìn mà hâm mộ, anh Mộc ra ngoài cưỡi rồng, tính ra, một năm có thể tiết kiệm phí giao thông rất nhiều nha.

Treo túi xong, Mộc Hề nhìn tiểu long im re, thúc giục:

“Đản Đản, sao con chưa qua đây?”

Tiểu long: “???”

Đôi long đồng tràn đầy nghi hoặc, đã vậy trong lòng còn có một dự cảm xấu.

Nó trốn ra sau Diệp Lan, cảnh giác nhìn ba ba và cha đại long:

“Ba ba, hai người không phải là đi về sao? Chúc hai người thuận buồm xuôi gió!”

Nó còn lắc lắc trảo, làm cờ đưa tiễn.

Mộc Hề thấy thế, lập tức hiểu được tại sao vừa rồi y nói với nó ‘Chúng ta phải về nhà’ mà nó không có chút phản ứng nào.

Thì ra Đản Đản đây là không đem mình nhập vào hai chữ ‘Chúng ta’, cho rằng chỉ có y và Long Dực đi về.

Mộc Hề đã ngồi ổn trên lưng Long Dực, con trai không nghe lời, chỉ có thể cau mày bò xuống dưới:

“Không được làm trò, Long Cung sắp khai giảng rồi, Đản Đản, chẳng lẽ con muốn làm một con rồng thất học hay sao?”

(Giải thích đoạn này: trong tiếng Trung không có từ ‘chúng tôi’, từ này dùng chung với ‘chúng ta’ nên tiểu long bị nhầm lẫn lúc Mộc Hề nói đi về, nói thẳng ra là ảnh chỉ xem Diệp Lan là người một nhà thôi.)