- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Nhóc Tang Thi Không Muốn Bị Đánh
- Chương 7
Nhóc Tang Thi Không Muốn Bị Đánh
Chương 7
Dụ An là ở trong căn nhà lúc trước đi qua, tìm thấy những miếng dán hình xăm. Trong phòng ngoài những miếng dán hình xăm ra, còn có ít quần áo in hình đầu lâu, cùng với đồ trang sức loại đinh tai.
Đầu giường trong phòng ngủ có đặt ảnh chụp, trong ảnh là một thiếu niên không kém cậu bao nhiêu. Thiếu niên tạo hình khốc huyễn, cánh tay để trần lộ hình xăm.
Dụ An sau khi lấy hình xăm liền mở tủ quần áo, thấy được thiếu niên đã chết nhiều ngày.
Thiếu niên không phải bị gϊếŧ chết, mà là trong lúc sợ hãi đã uống một đống thuốc. Bên cạnh thi thể còn rải rác rất nhiều viên thuốc.
Có một làn gió mát thổi qua. Dụ An đứng dưới gốc cây lớn khoanh tay, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
"Thật sự là không nhìn ra nha."
Người đàn ông nói: "Con rồng này, ngầu quá! Trước đây tôi cũng muốn xăm, nhưng người lớn trong nhà cổ hũ, nếu xăm tôi có thể sẽ bị đánh chết."
Dụ An bị hắn khen từ bình tĩnh đến hơi chột dạ, cuối cùng mơ hồ nói: "Cũng bình thường thôi."
Cậu vốn muốn dán Bạch Hổ, Bạch Hổ lông xù, so với Thanh Long đẹp hơn. Nhưng màu sắc của Bạch Hổ không che được dấu răng bị cắn trên cánh tay cậu.
"Đi thôi, chúng ta phải đi kiểm tra. Chờ kiểm tra xong là có thể đi vào ở."
Ở bên ngoài đợi đến bây giờ, người bình thường đều chịu không nổi.
Dụ An thấp thỏm đi theo. Ở cửa căn cứ có quân nhân tay cầm súng đứng ở bên cạnh bác sĩ mặc áo blouse trắng, phòng bị tình huống khẩn cấp.
Phía sau bác sĩ là mấy cái lều nhỏ, người từ bên ngoài đến được kiểm tra thân thể bên trong lều.
Dụ An đi qua, nghe người đàn ông giải thích tình huống của bọn họ: "Nhiệt độ cơ thể chúng ta bình thường, hai ngày gần đây chưa từng tiếp xúc trực tiếp với tang thi."
"Nhất định phải cởϊ qυầи áo ra kiểm tra sao?"
"Được rồi."
Nam nhân thương lượng xong. Dụ An thấy tránh không thoát, đơn giản là người đầu tiên đứng ra: "Có thể kiểm tra cho tôi nhanh một chút không? Người tôi muốn tìm sắp đi rồi."
Xe quân đội dừng lại cách đó không xa, mắt thấy sắp rời đi!
Một bác sĩ anh tuấn đeo kính gọng nhỏ, cười hỏi cậu: "Người cậu muốn tìm là ai, để xem tôi có nhận ra hay không."
Dụ An chần chờ, nói: "Tạ Trì Uyên."
Bác sĩ: "......"
Nụ cười của bác sĩ cứng đờ.
Dụ An cảm thấy phản ứng của hắn có chút kỳ quái, vì thế cảnh giác nói: "Anh, anh không biết cũng không sao."
Bác sĩ hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Biết."
Một tôn sát thần như vậy, không ai không nhận ra.
Con ngươi hẹp dài sau kính của anh ta hơi híp lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mặt Dụ An: "Cậu tìm Tạ trưởng quan có chuyện gì?"
Dụ An mím môi, không đáp.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên mập mạp cũng mặc áo blouse trắng đi tới: "Bác sĩ Đường, tôi là tình nguyện viên mới tới. Để đứa bé này đến lều của tôi kiểm tra đi. Tôi vừa tới, lều còn trống không."
"Ừ."
Bác sĩ Đường lên tiếng, an bài Dụ An đến lều của hắn ta.
Người đàn ông béo cười híp mắt dẫn Dụ An vào lều, bảo cậu cởϊ qυầи áo ra. Thời kỳ đặc thù, phương pháp kiểm tra cũng đơn giản thô bạo.
Trên người Dụ An không có bất kỳ vết thương nào, dấu răng duy nhất còn bị hình xăm Thanh Long che kín.
Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm thân thể cậu, nhìn chằm chằm có chút mất tập trung.
Dụ An sau khi kết thúc, vội vàng mặc quần áo vào, cậu muốn tranh thủ thời gian đi tìm người.
"Nhóc con, bề ngoài nhìn ngoan ngoãn như vậy, nhưng bên trong rất hoang dã đi?" Tên béo kéo cổ tay của cậu, muốn sờ sờ cánh tay của cậu: "Chậc chậc, hình xăm lớn như vậy, không sợ đau sao?"
Mắt thấy tay hắn ta sắp chạm vào mình, Dụ An không chút nghĩ ngợi liền vỗ hắn một cái.
Kiểm tra là không cần động tay, để phòng ngừa người kiểm tra bị quấy rối, đã sớm viết những điều cần lưu ý từ trước.
Mập mạp này thật vất vả mới có được cơ hội tình nguyện, hắn ta tới nơi này chính là muốn nếm thử.
"Cậu vừa mới tới, có thể không biết tình huống."
Đôi mắt tên béo bị thịt chen chúc hẹp như một cái khe, hắn ta phổ cập kiến thức cho Dụ An: "Sống trong căn cứ, cũng không phải ăn là không uống không, phải ở chỗ này làm việc kiếm được công phân, mới có thể đổi được thức ăn."
"Lương thực trong căn cứ có hạn, một người mới như cậu đến đây cũng sẽ phải nhịn đói. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nguyện ý đi theo tôi, tôi---"
Hắn ta còn chưa nói xong, Dụ An đã vội vã mặc quần áo, đã quay đầu chạy đi.
"Báo cáo!"
Cậu nghiêm túc hướng về phía quân nhân cầm súng: "Bác sĩ kiểm tra cho tôi muốn sờ vào tôi! Còn nói tôi không ngoan ngoãn nghe lời, tới nơi này cũng sẽ phải nhịn đói!"
Dụ An nói xong, dừng lại một chút, nhấn mạnh điểm mấu chốt nhất: "Lúc tôi kiểm tra xong mặc quần áo, anh ta đến sờ vào tôi."
Cậu nói rõ ràng điểm này, là không muốn bị kiểm tra một lần nữa.
Bác sĩ Đường nhìn thiếu niên lớn tiếng tố cáo, quay đầu liếc mắt nhìn một quân nhân cầm súng.
Giây tiếp theo.
Đối phương xách súng lôi tên béo ra ngoài. Người đàn ông muốn cãi lại, bác sĩ Đường lạnh lùng nói: "Trong lều có thiết bị ghi âm."
Đối phương nghe vậy sắc mặt trắng bệch, biết mình sắp xong rồi. Hắn ta còn chưa làm ăn được gì liền đá phải một cái gốc cứng.
Dụ An kiểm tra thân thể xong, lại tố cáo tình nguyện viên không sạch sẽ. Cậu không muốn lãng phí thời gian nữa, sải bước chạy về phía xe quân đội.
"Chờ một chút chờ tui với!"
Dụ An nghe được tiếng động cơ khởi động. Cậu chạy rất nhanh, nhưng khi chạy đến gần, chỉ bị phun một đống khói vào mặt.
Trên xe quân sự, Tạ Trì Uyên nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn giơ tay vừa muốn tháo mặt nạ kim loại xuống, bác sĩ đi theo liền mỉm cười nhắc nhở: "Anh Tạ, tạm thời vẫn không thể tháo ra. Trong mặt nạ của anh có thiết bị tinh lọc đặc biệt, trước khi nhiệm vụ kết thúc, anh phải luôn đeo nó."
Thân thể Tạ Trì Uyên xảy ra chút vấn đề, đeo mặt nạ kim loại này ngoại trừ có lợi cho hô hấp trao đổi chất ra. Thời điểm quan trọng, còn có thể cho hắn hấp thu một lượng nhỏ khí thể đặc biệt để bảo vệ tính mạng của hắn.
Bị bác sĩ ngăn lại, Tạ Trì Uyên dừng động tác một chút, không tiếp tục nữa.
Xe tiếp tục chạy. Dụ An ở phía sau dùng hai chân đuổi theo.
Đuổi theo đuổi theo, có người túm cậu lại.
Là một chiếc xe từ phía sau chạy đến.
Người trên xe kéo cậu lên, tò mò hỏi: "Cậu không thành thật ở trong căn cứ đợi, đuổi theo xe phía trước làm gì?"
Dụ An đạp nước một cái, ngửa mặt đỏ bừng tức giận nói: "Tôi tìm Tạ Trì Uyên!"
"Ôi nha, cậu cùng Tạ trưởng quan có quan hệ gì? Tạ trưởng quan phải làm nhiệm vụ, hiện cậu không thể làm vướng víu." Người nọ nói xong, gọi người, muốn đưa cậu trở về.
Dụ An vừa nghe tin hắn đi làm nhiệm vụ, càng muốn đi theo hơn.
Lần trước Tạ Trì Uyên ở bên ngoài, liền cắt xúc tu của nhãi con Tiểu Bát nhà cậu. Lần này lại ra nhiệm vụ, vạn nhất lại muốn cắt đứa con khác của cậu thì sao!
Dụ An gấp đến không chịu nổi, giữ cửa xe, không chịu xuống.
"Tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm Tạ Trì Uyên, là chuyện rất cơ mật! Nếu chậm trễ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Dụ An bịa đặt ngay tại chỗ. Vì để tìm Tạ Trì Uyên, cậu cố ý nói bí mật nghiêm trọng hơn.
"Tên nhóc này không phải là đang nói dối chứ?"
"Tôi không nói dối! Nếu tôi lừa các anh, không phải sẽ bị lộ khi nhìn thấy Tạ Trì Uyên sao? Đến lúc đó anh ta sẽ xử trí tôi."
Dụ An cố gắng ngụy biện.
Người giữ cậu cũng sững sờ không xác định.
"Tôi cảm thấy, hẳn là không ai dám lừa Tạ Trì Uyên đâu?"
"Dù sao chúng ta cũng phải đến đó, thuận tiện mang cậu ấy theo? Chúng ta làm hậu cần, coi như an toàn, mang theo không có gì đáng ngại."
Hành động thề chết không xuống xe của Dụ An, cuối cùng để cho người trên xe vẫn ngầm giữ cậu lại.
Xe hậu cần không chạy nhanh như xe quân sự phía trước. Tài xế ngậm một điếu thuốc trong miệng, chỉ là không đốt mà cắn chơi.
"Chờ Tạ trưởng quan xong việc, chúng ta làm hậu cần có thể gặp hắn trước. Nhóc con, đến lúc đó cậu đi tìm hắn."
Dụ An không nói lời phản bác.
Cậu không ngốc, xe đều ngồi lên rồi, đương nhiên là tới nơi trước rồi tính sau.
Thời gian đến nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Dụ An nhìn nơi hẻo lánh này, trong lòng lo sợ. Thân phận Tạ Trì Uyên như vậy, hắn tới nơi này, sẽ chấp hành nhiệm vụ gì.
"Được rồi, chờ ở đây đi."
Người trên xe nhao nhao đi xuống, cũng kéo dây cảnh giới ở một sườn núi: "Trong vòng dây cảnh giới, ai cũng không thể tới gần.”
Ở nơi kéo dây cảnh giới, Dụ An nhìn thấy một ký hiệu bằng bút màu. Chính là ký hiệu này nhắc nhở vị trí cụ thể của tổ hậu cần.
"Tạ Trì Uyên đã vào trong chưa?"
Dụ An nhìn cảnh sắc không rõ trước mặt, bất an hỏi nhân viên hậu cần.
Nhân viên hậu cần gật đầu, cười nói: "Yên tâm đi, nhiệm vụ lần này nghe nói rất nhẹ nhàng. Tạ trưởng quan sẽ không bị thương đâu."
Dụ An mới không lo lắng Tạ Trì Uyên có bị thương hay không.
Trong đầu cậu có một suy đoán vừa mới thành hình: "Dị biến thể không giống tang thi, Tạ Trì Uyên xác định có thể xử lý tốt sao?"
Lời này vừa dứt, đại ca hậu cần đang tươi cười sắc mặt chợt thay đổi. Không chỉ là hắn, những người khác đang trong trạng thái thoải mái cũng trực tiếp sờ khẩu súng trong túi.
"Cậu là ai? Xử lý dị biến thể...... Ai nói cho cậu biết Tạ trưởng quan đang xử lý dị biến thể?"
Nội dung nhiệm vụ Tạ Trì thực hiện đều được giữ bí mật. Cho dù bọn hắn là hậu cần, cũng phải lúc xuất phát mới biết được địa điểm và nội dung nhiệm vụ.
Dụ An vừa thấy phản ứng này của bọn họ, trong lòng lập tức nhận định...
Tạ Trì Uyên đang xử lý dị biến thể.
Mà trong dây cảnh giới, nhất định chính là nơi dị biến thể.
"Trước khi tôi đến căn cứ, tôi ở cùng một chỗ với Bùi Tư. Trên đường chúng tôi gặp qua cây biến dị, sau đó ở cùng một chỗ với người khác, lại nghe nói một ít chuyện dị biến."
Lời Dụ An nói là thật.
Sau khi nói ra sự thật, cậu bắt đầu mang theo đồ vật cá nhân: "Hơn nữa tôi tới tìm Tạ Trì Uyên, có liên quan đến nhiệm vụ của anh ấy. Bây giờ tôi phải vào giúp anh ấy."
Trước khi nói chuyện, cậu đã lặng lẽ tới gần dây cảnh giới.
Đợi đến khi ném ra một câu cuối cùng, đại ca hậu cần muốn ngăn cậu cũng ngăn không được. Mấy người đàn ông thấy cậu chui vào đều trừng to hai mắt.
"Trở về! Bên trong nguy hiểm!"
"Tôi không sợ."
Dụ An đứng ở phía sau, khuôn mặt trắng nõn nhu thuận lộ ra vẻ không sợ hãi: "Tôi muốn vào tìm Tạ Trì Uyên, cám ơn các anh đã dẫn tôi tới."
Bên trong dây cảnh giới, là lôi trì mà bọn họ không dám vượt qua.
Hậu cần không có biện pháp, chỉ có thể dậm chân hối hận. Sớm biết bọn họ vừa rồi nên đem người trông chừng!
Dụ An sau khi vượt qua tuyến, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Chỗ này rộng lắm.
Có cây có cỏ có rãnh nước. Cách đó không xa, mơ hồ còn có thể nhìn thấy các loại nhà nông thôn tự xây, hoàn cảnh như vậy phảng phất như là đang đi tới một trang trại.
Dụ An đi từng bước một, thỉnh thoảng sẽ giẫm phải mấy cây nấm dại.
Đất đai sau cơn mưa ẩm ướt, sinh ra không ít nấm màu sắc tươi đẹp, ngay cả màu xanh huỳnh quang cũng có.
Dụ An không nhịn được, cúi đầu sờ sờ cây nấm nhỏ màu xanh lá cây kia.
"Trông thật đẹp."
Màu xanh lá cây, là cùng một màu với Tiểu Cửu nhà cậu.
Tiểu Cửu Tể là con yếu đuối nhát gan nhất trong tất cả đàn con của cậu. Dị biến thể có thể hấp dẫn Tạ Trì Uyên, nhất định không phải là Tiểu Cửu.
Dụ An còn đang vuốt ve cây nấm nhỏ. Bên kia, bác sĩ đứng bên cạnh Tạ Trì Uyên đang phát khẩu trang mới cho mọi người.
"Không khí ở đây có vấn đề, khẩu trang phải được thay mỗi giờ."
Tạ Trì Uyên tự mang mặc nạ, ngược lại không dùng được.
Hắn nhàn nhã dạo bước, bộ dáng không giống như là tới xử lý dị biến thể A09, mà càng giống là tới nơi này để giải sầu hơn.
----
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cửu : Đại ca, tới ổ rồi! ( σ≧ ▽ ≦) σ。
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Nhóc Tang Thi Không Muốn Bị Đánh
- Chương 7