Chương 5

Dụ An ở trên xe đập cửa sổ, lòng bàn tay đều đỏ lên.

Cậu nhìn bóng người phía sau càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn thu tay lại. Hộp cơm bị kẹp trong ngực lạnh lẽo, lạnh như trái tim của Dụ An.

Một người đàn ông gầy gò nhìn cậu đã yên tĩnh lại, lạnh lùng liếc cậu nói: "Không náo loạn nữa?"

Dụ An cúi đầu nhìn xúc tu nhỏ, hít hít mũi.

Ánh mắt người đàn ông hạ xuống, rơi xuống hộp cơm của cậu, lại mở miệng: "Hộp đồ ăn này của cậu có bán không? Tôi mua."

Người đàn ông thích nhất là ăn hải sản, kể từ lúc bùng phát tang thi, hắn ta thật lâu rồi không có ăn được một miếng.

Dụ An ôm chặt cái hộp, lạnh mặt phun ra hai chữ: "Không bán!"

Đây là xúc tu của Tiểu Bát nhà cậu, cậu có thể nhận ra!

Màu sắc của nhóc con là tím đậm pha một chút nâu, không giống với những đồng loại khác. Ngoại trừ màu sắc khác biệt, xúc tu của Tiểu Bát Tể cũng rất đặc biệt.

Dụ An đối với tất cả các chi tiết trên người đám Tể Tể, đều rõ như lòng bàn tay.

Tay cậu run rẩy nhéo nhéo xúc tu, cố nén đau lòng mất con, phân tích trạng thái của các con.

Trước khi cậu ngủ, ngoại trừ Đại Tể sắp tiến vào thời kỳ trưởng thành ra, những Tể Tể khác còn chưa tiến vào thời kỳ trưởng thành, chỉ mới ở thời kỳ sinh trưởng.

Cậu không biết đám Tể Tể bước vào thời kỳ trưởng thành, thân thể chúng sẽ biến thành cái dạng gì.

Dụ An nghĩ đi nghĩ lại liền vô cùng lo lắng, cậu hận không thể nhảy cửa sổ tại chỗ lần nữa, chạy đến phía sau tìm người vừa rồi mặt cũng không thấy rõ kia.

"Này, tôi thật sự có tiền." Người đàn ông muốn mua hải sản đi tới trước mặt cậu, từ đuôi mắt phải đến vị trí gần tai có vết sẹo thật dài, nhìn qua có vài phần giống xã hội đen.

Dụ An bị phiền không chịu được, cậu tức giận: "Tôi nói là không bán!"

Đây là xúc tu của Tiểu Bát, lát nữa cậu sẽ chôn xuống đất, sẽ không cho người khác ăn!

Dụ An liên tục cự tuyệt khiến sắc mặt người đàn ông trầm xuống, ánh mắt cũng ẩn giấu bất thiện. Hắn ta nhìn mặt Dụ An sau đó cười lạnh một tiếng, ngồi trở lại chỗ của mình.

Trong xe nhiều nhất chính là phụ nữ và trẻ em, trong đó có một người là sản phụ sắp sinh.

Mọi người im lặng, yên lặng đến mức gần như chết.

Có người xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy con đường vốn sạch sẽ gọn gàng giờ phút này khắp nơi đều bẩn thỉu, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy tang thi lạc đàn du đãng (lang thang), mặt đất đầy vết máu và vết cháy đen của xăng.

"Cuộc sống quỷ quái này, rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc?"

Người nọ siết chặt nắm tay, tức giận nói: "Con mẹ nó tôi vừa trả xong tiền thế chấp, nhà đã không còn! Tôi làm việc vất vả nửa đời cũng không biết vì mục đích gì nữa."

"Bây giờ vì muốn bình an." Có người trả lời: "Sống là tốt rồi, người còn sống còn có hy vọng."

Người trong xe không có hứng thú nói chuyện phiếm, cho dù là đang nói ra bất mãn cùng phẫn nộ, cũng không có ai đáp lời.

Dụ An ôm hộp cơm hộp, đột nhiên hỏi: "Chú dì, anh chị, có thể cho cháu mượn điện thoại một chút không? Cháu muốn gọi cho ba cháu."

Sống ở sở nghiên cứu nhiều năm như vậy, số lần Dụ An gặp mặt ba có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ba rất ít khi đến thăm cậu, trở về cũng không chơi với cậu, chỉ ngồi ở bên cạnh cậu nhìn cậu học tập ăn cơm sau đó lại rời đi lúc cậu ngủ.

Có đôi khi Dụ An thậm chí không biết ba mình rốt cuộc có yêu mình hay không.

Hoặc là nói, ba đối sử tốt với cậu, chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, để cậu tiếp nhận trị liệu kéo dài sinh mệnh ở Mật Thuẫn, cũng chỉ là bởi vì cậu là con trai của mẹ.

Điện thoại của ba trong một năm không gọi được mấy lần, nhưng bây giờ Dụ An rất muốn gọi cho ông.

"Chú dì, cháu..."

"Nói nhảm cái gì, không thấy mọi người không muốn cho mày mượn à?" người đàn ông gầy gò vừa rồi có khúc mắc với Dụ An nhân cơ hội trào phúng.

Dụ An cùng người đàn ông tranh chấp đã sớm rơi vào trong mắt những người khác, những tranh chấp này đối với người khác mà nói, đại biểu cho phiền toái.

Không ai muốn dính vào rắc rối.

Sau khi lời Dụ An bị cắt ngang, cậu nhìn quanh người trên xe. Chỉ có một người bạn nhỏ không để ý bà nội lôi kéo, đưa điện thoại di động nhỏ của mình cho cậu.

Đáng tiếc, điện thoại di động nhỏ là điện thoại đồ chơi, không gọi được.

Xe xóc nảy đi được nửa đường.

Chiếc xe quân đội phụ trách hộ tống bọn họ đã ngăn cản mấy đợt tang thi, kế tiếp đường cũng không xa, chỉ cần lại kiên trì thêm một chút, bọn họ liền có thể đến được căn cứ an toàn.

Dụ An đẩy cửa kính ra sau.

Một chiếc xe quân đội đi cuối cùng không thấy bóng dáng, tài xế lái xe rõ ràng cũng thấy được, giọng điệu hắn có chút hoảng: "Xe đâu, xe đi theo chúng ta có phải hay không đi mất rồi?"

"Anh lái của anh đi, bọn họ sẽ theo sau."

"Đúng vậy, anh lái nhanh lên, không cần để ý bọn họ."

Tài xế bị thúc giục lái nhanh, nhưng trong lòng vẫn không yên.

Nơi bọn họ đang ở là gần một khu công xưởng. Mọi người đều biết, khu nhà xưởng vĩnh viễn đều có không ít người xấu, cho nên đoạn đường này bọn họ đều đi rất gian nan.

Mắt thấy không có quân đội hộ tống, tài xế lái xe không khỏi lẩm bẩm: "Đừng có tang thi, đừng có quái vật, để cho lái qua..."

Người ta thường nói càng nói cái gì thì đến cái đó.

Trong lúc tài xế đang thành tâm thành ý lặp lại, một người đàn ông mặc áo ba lỗ giống như vận động viên chạy đường dài, từ ven đường vọt tới, rầm mặt dán lên cửa kính xe của họ.

"Grào---!"

Mặt người mặc áo ba lỗ đó bị gặm hang hố lởm khởm, trong cổ họng anh ta phát ra tiếng gào thét háo hức muốn ăn. Thanh âm này vừa là đe dọa, vừa là kêu gọi đồng loại.

Sau tiếng gầm nhẹ này, lại có một đám tang thi mặc áo ba lỗ chạy ra.

Ngoại trừ việc họ đều mặc áo ba lỗ trắng có số ra thì còn có một điểm chung ____

Đều chạy cực nhanh.

"Bọn chúng là chạy ra từ đâu ra vậy? Tại sao lại chạy nhanh như vậy!" Người phụ nữ ngồi bên cạnh Dụ An, nhìn đám kiện tướng chạy cự ly dài này túm lấy thùng xe, sắc mặt sụp đổ.

Có người biết nội tình, nghiến răng nghiến lợi: "Nơi này là trại huấn luyện các môn thể thao! Quanh năm đều có đủ loại vận động viên sinh sống ở đây."

Tang thi chân dài mặc áo ba lỗ trắng, không hề nghi ngờ, là luyện chạy bộ.

Khi tang thi chân dài dính chặt vào thùng xe, mấy tang thi môn nâng tạ cũng được gọi đến để ăn buffet.

Quả tạ nện bang bang bang lên xe.

Dụ An có thể cảm nhận được rõ ràng, xe không thể tránh khỏi giảm tốc độ từng chút một cùng với quẹo lung tung. Lần này không có viện trợ, bọn họ nếu thật sự dừng xe ở chỗ này, không khác nào là tìm đường chết.

"Lái xe cẩn thận!"

Người đàn ông gầy gò trước mặt Dụ An lạnh lùng nói: "Chạy qua đoạn này, phía sau đường sẽ không có nhà xưởng cũng sẽ không còn trại huấn luyện lung tung lộn xộn này nữa!"

Chỉ cần vượt qua đoạn này, bọn họ có thể sống sót!

Phòng tuyến tâm lý của tài xế đều sắp bị đánh tan, hắn không có cách nào xem nhẹ tiếng đập cửa sổ truyền vào tai còn có tiếng chảy nước miếng. Hắn hoàn toàn dựa vào phản xạ cơ bắp để cầm tay lái.

"Cứu mạng! Cửa sổ của tôi sắp bị đập nát rồi! Đem bọn chúng xuống đi a!"

Mắt thấy tài xế không chịu nổi, cặp mắt tam giác kia của người đàn ông gầy gò trừng một cái, ý nghĩ ác độc nổi lên trong đầu không khống chế được bốc lên.

"Tôi có một biện pháp, có thể cứu một xe người."

"Biện pháp gì?!"

Đối mặt với câu hỏi của những người khác, người đàn ông híp mắt, trực tiếp mở cửa xe ra một lỗ nhỏ.

Một giây sau, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, tay người đàn ông đẩy mạnh về phía ông lão gần cửa xe.

Dụ An nhận ra ý đồ của hắn ta, đồng tử chợt co rút lại. Cậu không chút nghĩ ngợi liền nghiêng người về phía trước, túm cánh tay ông lão.

"Thình thịch."

Tiếng thân thể rơi xuống đất vang lên.

Cánh tay ông lão tuột khỏi lòng bàn tay chưa kịp nắm lại của Dụ An. Chỉ kém một giây, Dụ An có thể bắt được ông ấy.

Sau khi người đàn ông đẩy ông bác xuống, tang thi ghé vào trên xe trong nháy mắt phân tán ra một bộ phận, bỏ xe đi kiếm ăn, áp lực xe chợt giảm.

Cái miệng nhỏ mở ra khép lại.

Dụ An gắt gao trừng mắt nhìn người đàn ông, gằn từng chữ: "Anh gϊếŧ người!"

Người đàn ông cười nhạo, không cho là đúng: "Tôi đã sớm muốn làm như vậy. Nếu mấy người lính kia không lái xe tới, tôi cũng có thể dùng biện pháp này thoát thân."

Dụ An đứng lên, còn chưa tới gần người đàn ông, đã bị người đàn ông móc ra một khẩu súng dí vào trán.

"Súng này là tôi lục trên người một cảnh sát, bên trong chứa đầy đạn. Nếu cậu không sợ chết, bây giờ tôi đưa cậu lên đường."

Dụ An bị dí lên trán, ánh mắt đỏ bừng lửa giận.

Những người khác nhìn một màn này, mấp máy môi, nhưng không ai dám lên tiếng.

Họ khinh thường hành vi của người đàn ông, nhưng muốn được cứu, cách ném mồi này là hiệu quả nhất......

Chạy trốn tới giờ ai cũng không muốn chết.

Bạn nhỏ đưa điện thoại di động đồ chơi cho Dụ An, mắt mở to. Nhóc nhìn anh trai xinh đẹp bị người ta chĩa súng, lớn tiếng nói: "Kẻ xấu xa!"

"Đẩy lão gia gia xuống xe, bắt nạt anh trai nhỏ, chú là đồ xấu xa!"

Giọng nói ngọt ngào như sữa của bạn nhỏ trong trẻo rõ ràng, bà nội nhóc muốn bịt miệng nhóc cũng không kịp.

Người đàn ông bị một đứa nhỏ mắng mỏ, đôi mắt nheo lại. Hắn ta đẩy Dụ An ra, đi lại xách người bạn nhỏ kia.

Người ngồi bên cạnh một già một trẻ này thấy hắn ta đi tới, nhanh chóng nghiêng người đi, không một ai dám ngăn cản.

Dụ An từ dưới đất đứng lên, thấy hắn ta đã xách đứa bé lên.

Bạn nhỏ mặc quần yếm, khỏe mạnh kháu khỉnh. Sau khi bị xách lên còn ra sức đạp chân ngắn đá người, trong miệng gào khóc: "Đồ xấu xa! Tôi muốn chú cảnh sát bắt ông đi!"

Bà nội của bạn nhỏ nhìn cháu trai bị xách lên, sợ hãi cầu xin tha thứ: "Cháu nhà tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Van cầu cậu, cậu người lớn rộng lượng đừng so đo với trẻ con."

"Tôi ghét nhất chính là trẻ con." Người đàn ông không nể mặt, hắn xách bạn nhỏ ra cửa, rất rõ ràng muốn làm mồi nhử cho lần tiếp theo.

Bà nội sợ tới mức mặt trắng bệch.

Vừa lăn vừa bò tới tiếp tục cầu xin: "Cậu ném tôi xuống đi, van cầu cậu đừng ném cháu tôi! Đứa bé này mệnh khổ, cha nó hy sinh vì cứu người, mẹ nó qua đời vì bệnh ung thư nhiều năm trước. Đứa bé này mới hơn bốn tuổi, nó không thể chết được."

Bà Lão dập đầu, người trong xe nghe tiếng khóc nỉ non của bà, không nhịn được quay mặt đi.

Dụ An nhìn cả xe, đột nhiên có loại cảm giác không nói nên lời. Cậu quanh năm sống trong phòng thí nghiệm, rất ít tiếp xúc với người bên ngoài.

Cậu gặp qua quân nhân vì hoàn thành nhiệm vụ thà chết không lùi như Mạnh Hàn, cũng gặp qua quân nhân không để ý nguy hiểm, kiên trì cứu lấy tính mạng người dân tôn trọng pháp luật như Bùi Tư.

Và bây giờ, cậu nhìn thấy một mặt khác của bản chất con người.

Đó là mặt tối, sự thờ ơ.

Dụ An cả người đều căng thẳng, cậu không kéo bà lão trên mặt đất lên, cũng không nói thêm câu nào với người đàn ông.

Tay phải cậu trượt xuống, sờ vào túi.

Trong túi có một thanh mã tấu, là Bùi Tư tặng cho cậu. Trên mã tấu khắc chữ cảm ơn, là phần thưởng Bùi Tư giành được trong huấn luyện trên Đảo Trầm Ngư.

Dụ An nắm chặt mã tấu, yên lặng chờ cơ hội.

Ba phút sau.

Tang thi treo trên thùng xe còn chưa từ bỏ, người đàn ông mang theo bạn nhỏ đang phi phi nhổ nước miếng, lần nữa mở cửa.

Ngay bây giờ.

Bà lão một tay giữ chặt chân mập mạp của cháu trai, dốc hết toàn lực kéo vào trong ngực. Người đàn ông không buông tha, quyết tâm ném đứa bé kia đi.

Dụ An vung mã tấu, dùng sức lực lớn nhất đập trúng cánh tay hắn ta.

"Đi chết đi!"

Dụ An đánh rơi súng của hắn, rút dao ra đâm vào tay kia của hắn. Mà bạn nhỏ bị bà nội liều mạng kéo trở về trong lòng một cách tuyệt vọng.

Người đàn ông vừa rồi còn kiêu ngạo, bị phế hai tay, giống như phế nhân ngã ngồi xuống.

Chỉ là người ngã xuống, nhưng cái khe nhỏ vừa mới mở ra vẫn còn mở, một bàn tay tang thi chộp tới.

Phía sau là bạn nhỏ vừa mới cứu, phía trước là tang thi chen chúc ở chỗ này.

Dụ An không nghĩ ra lựa chọn nào khác.

Cậu ôm lấy tang thi phía trước, thả người nhảy xuống: "Đóng cửa!"

"Phanh----"

Cánh cửa đóng lại, ngay khi Dụ An ngã xuống liền tránh thoát tang thi, nhanh chân bỏ chạy.

Cậu cũng không quay đầu lại, lao nhanh về phía trước không cẩn thận đυ.ng ngã một tang thi béo. Không biết có phải tang thi hơi ngốc hay không, bị Dụ An đυ.ng phải cũng không biết gặm.

"Gào-."

Tang thi lùn ngây người vài giây, lúc này mới quay đầu đuổi theo. Trong miệng hắn phát ra tiếng gào mơ hồ không rõ, ra sức đi theo sau mông Dụ An.

Dụ An không muốn bị gặm mặt, phía sau cậu giống như đàn châu chấu, một con tiếp một con tang thi đều đang chạy theo cậu.

Không biết chạy bao lâu.

Dụ An xoay đầu lại, nhìn thấy vài căn nhà. Cậu cắn răng hạ quyết tâm xông về phía căn nhà kia.

Trước cửa nhà có rất nhiều đá ngổn ngang. Có vài viên đá đã được điêu khắc thành hình, có tảng đá lớn vẫn chưa được tạo hình.

Dụ An nhìn chằm chằm tảng đá, chuẩn bị dùng tảng đá đập đầu tang thi phía sau.

Nhưng cậu nhìn chằm chằm quá chuyên chú, chân giẫm lên mẫu đá vụn, không ổn định thân thể, đâm vào đầu sư tử đá lớn.

"Chít chít."

Đôi mắt Dụ An tối sầm lại, bất tỉnh.

Cậu úp mặt quỳ rạp trên mặt đất, an tường giống như chết ngay tại chỗ.

Tang thi đuổi theo phía sau, nhìn Dụ An trên mặt đất, một đám cũng không tiến lên. Đám tang thi hai mặt nhìn nhau, con mập mạp nhất rốt cuộc cũng lên phía trước.

Nó há miệng, cắn một miếng vào cánh tay trắng nõn của Dụ An.

Chỉ một ngụm, tang thi mập lùn liền ghét bỏ lui ra.

Nôn thốc nôn tháo.

Khó ăn!

Tang thi chậm rãi tản đi, vùng da thịt gần cánh tay bị cắn của Dụ An, hơi đổi màu.

Không ai có thể kiểm soát dòng chảy của thời gian.

Bên kia, Bùi Tư mệt gần chết mang theo Lục Triều chạy về căn cứ. Trước bọn họ, những đoàn xe chở người đã trở về.

Xe phía sau cùng phần lớn là những người nhặt được trên đường, người nhà liệt sĩ phía trước không chọn xe, ngồi một chiếc đơn sơ nhất.

Xe đã về, Bùi Tư thấy xe phía trước là tương đối may mắn nhất, đoàn người vẫn còn nguyên vẹn, còn thuận miệng nói: "Tôi nên để Dụ ở xe trước."

Lục Triều không thèm để ý nói: "Em để từ lâu rồi, đi thôi, chúng ta đi thăm em ấy."

Tạ Trì Uyên nhìn về phía họ, không đi theo.

Hắn xoay người đang muốn rời đi thì một người bạn nhỏ mặc quần yếm, lao tới ôm lấy đùi hắn.

Người bạn nhỏ nước mắt lưng tròng, đặt mông ngồi xuống chân hắn: "in ào, xin hỏi chú là chú cảnh sát sao?"

Tạ Trì Uyên: "......”

-----

Tác giả có lời muốn nói:

An Tể: Tui ăn không ngon! QAQ