Chương 5
Hôm sau nó đến trường với đôi mắt phải nói không còn gì thê thảm hơn.
Hôm qua nó về nhà muộn, phải nghe mẹ nó mắng đến mấy tiếng đồng hồ, mặt
nó cứ díp cả lại. Sau khi nghe mẹ nó mắng xong vì nghĩ đến đống bài tập ở lớp mà nó lại phải cố gắng thức đến 12h để hoàn thành xong. Vậy là bây
giờ nó đang ngủ gật trong lớp, thế đấy. Con bạn thân của nó - Hương -
nhìn nó như vậy thì thương lắm. Từ nhỏ đến lớn nhỏ là đứa bạn thân với
nó nhất và cũng là người hiểu nó rõ nhất, có khi còn hơn cả mẹ nó. Nhỏ
cũng biết về cái chết của cha nó, nhưng không ai có thể biết rằng nó
đang suy tính những gì. Ngay từ khi còn bé, nó đã là một đứa xuất sắc,
xuất sắc về tất cả mọi mặt. Cả ngoại hình lẫn học tập, nó đã cố gắng rất nhiều để trở thành một con người hoàn hảo. Nhưng không ai có thể biết
được những toan tính của nó sau này - trả thù cho cái chết của bố nó.
Trong thâm tâm ai cũng nghĩ rằng, cái chết của bố nó ngày ấy chỉ là một
tai nạn nhưng đâu có ai biết rằng cái chết đó là do có người hãm hãi.
Hương cũng biết chuyện này, nhỏ thân nó như chị em vậy.
..........Vụt... BỐP.........
Một viên phấn từ bàn giáo viên bay thằng vào đầu nó. Nó ngồi thằng dậy
xoa đầu định mắng cái tên vừa ném phấn vào đầu nó. Nhưng..... hàng chục
đôi mắt đang hướng vào nó. Mặt nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
- Trong giờ của tôi ai cho em ngủ hả - bà giáo đang đừng trên bảng bỗng quát to.
Lúc này nó chỉ muốn độn thổ đi cho xong, mà còn cái bà giáo kia nữa,
ngủ là bản năng của mỗi người mà, bà không ngủ liệu bà có sống được đến
bây giờ không mà còn đứng đấy mà to mồm.
- Em.....em.... - nó ú ớ không nói thành lời.
- Thôi được rồi, vì đây là lần đầu tiên nên tôi sẽ tha, còn tái phạm
một lần nữa là đi quét lá sân trường, rõ chưa - bà nói rồi ra hiệu cho
nó ngồi xuống.
Nó ngồi xuống, chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, bây
giờ thì nó không thể ngủ tiếp được nữa rồi, ngủ nữa là nó sẽ được bà
giáo đưa lên thớt ngay. Và chính vì nhìn ra ngoài cửa sổ mà nó đã được
chứng kiến một cảnh tượng vô cùng thú vị. Đó là Khánh đang từ chối một
cô gái, cứ tưởng Khánh sẽ nhận lời và ngay lập tức hẹn hò luôn chứ vì từ trước đến giờ Khánh nổi tiếng là một đại công tử hào hoa trong trường,
ai ngờ đâu hôm nay nó lại được chứng kiến cảnh này. Nhắc đến Khánh nó
lại nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Nó chưa từng bị ai coi thường như vậy
cả. Sao bây giờ trong đầu nó chỉ tràn ngập hình ảnh của Khánh, một chỗ
cho Mạnh cũng không có. Đương nhiên là nó không thể nào mà quên đi Mạnh
một cách nhanh chóng như vậy được, nó vẫn còn rất yêu Mạnh nhưng chỉ là
nó đang suy nghĩ về thái độ của Khánh ngày hôm qua thôi, hắn ghen sao.
Không đúng, chính mồm hắn nói nó và hắn sẽ chỉ là người yêu trên danh
nghĩa thôi, nhưng thực ra chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nó lắc đầu và tập
trung nhìn lên bảng, việc quan trọng nhất đối với nó bây giờ là học, có
lẽ ngày hôm nay là một ngày dài đối với nó.
Hết giờ học nó ngay lập tức phóng xe đến chỗ làm thêm. Nơi nó làm thêm
là một quán bar và chắc không ai có thể biết được rằng nó đảm nhiệm vai
trò DJ trong bar này. Bước vào bar là một không khí trầm lắng vô cùng
lãng mạn.
Nó thay quần áo và đừng trê bục DJ sang bài khác. Phải
nói là kĩ thuật DJ của nó vồ cùng điêu luyện. Nó dường như khác hoàn
toàn so với lúc ở trường, một đứa đậm chất.... giang hồ.
Nó không để ý có một ánh mắt màu pha lê đang dõi theo nó. Nó không hề biết có sự xuất hiện của người này trong bar.
- Cô bé đó...... - người con trai đó lên tiếng.
- Cậu chủ, cậu cần gì ạ - người vệ sĩ đứng bên cạnh anh ta hỏi.
- Cô bé đó, hãy tìm hiểu cô bé đó cho ta.
- Cô gái đấy...... - giọng của người vệ sĩ đó hơi lưỡng lự trước mệnh lệnh của chủ nhân.
- Sao? - người con trai đó nhíu mày hỏi.
- Dạ không tôi sẽ làm.
Sau khi người vệ sĩ đi rồi, khóe miệng người con trai kia nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
- Thú vị đây.
.................................
"Oáp..... Zzzz" - nó ngáp dài một tiếng rồi cố lê cái xác về nhà.
- Con gái con đứa thế đấy - tiếng một tên con trai vang lên sau lưng nó, đó là Khánh.
Thấy Khánh đang đừng trước nó lúc này, nó thực sự rất vui nhưng cái cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi vụt tắt ngay tức khắc. Cái lòng tự trọng đã
ép nó phải giận hắn. Nó quay mặt đi thằng không thèm nhìn mặt hắn lấy
một lần (thực ra là nhìn rồi đó chứ ^^). Hắn phì cười bởi cái thái độ
trẻ con của nó. Hắn chạy theo nó nài nỉ xin lỗi.
- Anh xin lỗi mà, thực sự hôm qua anh không cố ý. Lúc đó nhìn thấy em và Mạnh thân mật với nhau thực sự anh rất ghen.
Vừa dứt lời, đôi mắt nó liền hướng thẳng vào cái người phát ngôn câu
nói đó - hắn. Còn hắn thì vẫn thản nhiên nhìn nó như không có chuyện gì.
- Anh vừa nói gì? - nó nhíu mày hỏi hắn một cách ngờ vực.
- Anh nói anh ghen với Mạnh, vậy thôi - hắn nhún vai nói bình thản.
- Vậy tại sao hôm qua anh nói...... - chưa nói hết câu nó lại bị hắn
cắt ngang, nhưng lần này là cắt ngang bằng...... một nụ hôn.
- Em thực sự tin những lời hôm qua sao? - hắn khẽ thì thầm vào tai nó.
- Nếu là anh thì anh có tin không mà còn hỏi em - nó nghịch ngợm cắn tai hắn.
- Em yêu anh nhé - buông nó ra hắn nhìn thẳng vào mắt nó hỏi.
- Thì chúng ta đang yêu nhau mà.
- Không phải như bây giờ, anh muốn nói đến tình yêu thật sự.
- Ngốc ạ, em yêu anh từ rất lâu rồi - nó véo mũi hắn.
- Yêu em lắm cơ, nhóc của anh - hắn xoa đầu rồi ôm siết lấy nó.
- Á, ai là nhóc hả, thả em ra, em ngạt thở bây giờ - nó vùng vẫy trong vòng tay hắn.
- Không thả không thả không thả, có chết cũng không cho em đi đâu cả.
Có lẽ đây là giây phút hạnh phúc nhất của nó...... Nhưng........ liệu thứ hạnh phúc này sẽ kéo dài trong bao lâu......