Chương 1: NGÀY KHAI GIẢNG Mẹ bảo ngày mai chúng tôi sẽ đi mua một vài thứ để chuẩn bị cho lễ khai giảng.

- Vài thứ gì? Bố hỏi.

- Nhiều thứ, mẹ đáp. Này nhé: một cái cặp mới, một hộp bút, và một đôi giày.

- Lại một đôi giày nữa ư? bố kêu lên. Không thể tin được! Cứ như nó ăn giày vậy!

- Không, nó chỉ ăn súp để chóng lớn thôi, mẹ nói. Và khi cu cậu lớn lên, thì chân cũng to lên theo.

Ngày hôm sau, tôi theo mẹ đi mua đồ, tôi và mẹ hơi cãi nhau vì đôi giày, tôi thì muốn mua một đôi giày thể thao, còn mẹ thì lại muốn mua cho tôi một đôi giày bằng da thật chắc chắn, nếu như tôi không ưng thì chúng tôi sẽ về nhà luôn, và chắc chắn bố sẽ không vui.

Cái chú bán ở cửa hàng thật tốt bụng: chú cho tôi thử một đống giày, rồi giải thích với mẹ tôi rằng đôi nào cũng tốt cả, nhưng mẹ không thể nào quyết định được, rồi có một đôi giày màu hạt dẻ mà chú ấy rất thích, mẹ hỏi tôi có thấy thoải mái khi đi đôi giày đó không, tôi trả lời có, vì tôi không muốn làm phiền lòng chú bán hàng, trong khi đôi giày đó làm tôi cảm thấy hơi đau.

Thế rồi mẹ mua cho tôi một chiếc cặp tuyệt vời, mà chúng tôi rất thích dùng cặp để nghịch với nhau mỗi khi tan học, bằng cách lấy cặp ném vào chân lũ bạn khiến chúng vấp ngã, và tôi vô cùng mong được gặp lại bạn bè của tôi, rồi mẹ lại mua cho tôi một cái hộp bút trông như bao súng lục, có điều thay vì khẩu súng lục, thì bên trong lại có một cái gọt bút chì hình máy bay, một cục tẩy hình con chuột, một cái bút chì hình cây sáo, và một đống thứ khác giống hình một loạt thứ, và chắc chắn là với những thứ này chúng tôi sẽ tha hồ đùa nghịch trong lớp.

Đến tối, khi bố nhìn thấy tất cả những thứ mẹ đã mua cho tôi, bố nói bố mong tôi sẽ giữ gìn cẩn thận đồ dùng học tập của mình, và tôi nói vâng ạ. Đúng thế, tôi vẫn giữ rất cẩn thận đồ dùng học tập của tôi chứ, cho dù cái gọt bút chì vẫn bị vỡ trước bữa ăn tối, trong lúc giả vờ ném bom vào con chuột, và bố nổi cáu, bố nói rằng thật không thể chịu nổi tôi từ khi chúng tôi trở về nhà, rằng bố sốt ruột mong sớm tới ngày khai giảng đi cho xong.

Đúng là cũng đã sắp đến ngày khai giảng, thế nhưng tôi và bố mẹ thì đã đi nghỉ hè về từ lâu rồi.

Kỳ nghỉ hè thật là tuyệt, chúng tôi đã vui chơi tha hồ. Chúng tôi ra biển nghỉ mát, và tôi đã làm biết bao nhiêu chuyện kinh khủng: tôi đã bơi ra cực xa, thế rồi, trên bãi biển, tôi đã thắng trong một cuộc thi, và người ta đã tặng cho tôi hai quyển truyện tranh cùng một lá cờ hiệu. Còn nữa, da tôi đã trở nên đỏ au dưới ánh nắng mặt trời, trông tôi thật oách.

Tất nhiên, về đến nhà một cái là tôi rất muốn cho lũ bạn thấy da tôi đỏ lên như thế nào, nhưng có điều vô cùng chán trước ngày trường khai giảng là: chẳng gặp được một mống nào cả. Thằng Alceste - đứa ở gần nhà tôi nhất, và cũng là đứa tôi thân nhất, một tên béo tròn suốt ngày ăn - cũng chẳng có ở nhà; năm nào thằng Alceste cũng đi cùng bố mẹ đến nhà chú nó làm nghề bán thịt nguội ở Auvergne. Mà thằng Alceste còn đi nghỉ hè rất muộn, vì để đến ở nhà chú thì nó phải nhờ chú nó đi nghỉ hè ở tận Côte d"Azur về. Ông Compani, là người bán tiệm tạp hóa trong khu phố chúng tôi, khi nhìn thấy tôi đã khen tôi đẹp trai ghê, rằng trông tôi giống như miếng bánh mì tẩm gia vị , rồi ông ấy cho tôi một ít nho khô và một quả ô-liu, nhưng cũng làm sao mà bằng gặp được bọn bạn cơ chứ.

Và suy cho cùng, thật là bất công, nếu chẳng có ai nhìn thấy, thì da có đỏ au lên cũng chẳng để làm gì, đâm ra tôi trở nên hết sức bực bội, và bố nói với tôi rằng đừng có mà giở trò văn nghệ như hàng năm nữa, rằng bố không muốn từ giờ đến ngày khai giảng tôi trở thành kẻ không ai chịu đựng được.

- Nhưng con sẽ trắng toát hết đến khi vào học! tôi nói.

- Nó bị ám ảnh mất rồi! bố kêu lên. Từ khi đi nghỉ hè về, nó chỉ nghĩ tới làn da cháy nắng của nó thôi!... Nghe đây, Nicolas, con có biết con sẽ làm gì không? Con sẽ đi ra vườn và tha hồ mà phơi nắng. Như thế con sẽ không làm điếc tai bố nữa, và đến ngày con nhập học, trông con sẽ giống như một gã Tarzan thực thụ.

Thế là tôi ra vườn, nhưng tất nhiên ở ngoài vườn chẳng thể giống như trên bãi biển được, chưa kể trời còn đầy mây nữa.

Rồi mẹ lại gọi tôi:

- Nicolas! Con làm gì mà nằm dài ra bãi cỏ thế? Con không thấy là trời bắt đầu mưa hả?

Mẹ nói rằng thằng nhóc làm cho mẹ phát điên lên mất, thế là tôi lại vào nhà; còn bố đang đọc dở một tờ báo thì nhìn tôi và nói rằng trông tôi đỏ thật, nhưng mà tôi phải đi lau đầu ngày đi vì tôi đã bị ướt.

- Không đúng! Tôi hét lên. Con chẳng đỏ lên được tẹo nào! Con muốn quay lại bãi biển!

- Nicolas! bố quát lên. Con có thể tỏ ra biết điều và đừng ăn nói lung tung nữa được không! Nếu không thì con sẽ lên phòng ngay lập tức và bị phạt nhịn bữa tối! Con hiểu chưa?

Thế là tôi bắt đầu khóc, tôi nói thật là bất công, rằng tôi sẽ bỏ nhà đi và tôi sẽ đi một mình đến bãi biển, rằng tôi thà chết còn hơn là phải trắng bóc trở lại, rồi mẹ từ trong bếp chạy ra, mẹ nói mẹ đã chán ngấy phải nghe tôi khóc lóc cả ngày, rằng nếu đó là hậu quả của kỳ nghỉ hè, thì năm sau mẹ thà nghỉ ở nhà, mặc kệ bố và tôi xoay xở trong kỳ nghỉ, vì mẹ cũng chẳng cần đi nghỉ để làm gì.

- Thế chính em chả yêu cầu năm nay chúng ta quay lại nghỉ ở vùng Bains-les-Mers là gì, bố đáp. Dù sao đi nữa cũng chẳng phải là lỗi của tôi nếu cậu chàng này trở nên mè nheo như thế, bao giờ nó cũng là đứa khó chịu mỗi khi chúng ta quay về đến nhà!

- Bố bảo nếu ra vườn phơi nắng thì con sẽ trở thành một Tarzan thực thụ, tôi giải thích. Nhưng con chẳng thấy mình đỏ thêm tẹo nào!

Thế là mẹ bật cười, mẹ nói rằng mẹ thấy tôi vẫn rất đỏ, rằng tôi là Tarzan bé bỏng của mẹ, và mẹ chắc chắn rằng đến khi đi học tôi sẽ là đứa cháy nắng nhất trong lũ bạn. Rồi mẹ bảo tôi vào phòng chơi, đến bữa tối mẹ sẽ gọi.

Đến bữa ăn, tôi cố gắng để không nói chuyện với bố, nhưng bố làm đủ kiểu mặt hề khiến tôi bật cười, quả thật là ngộ nghĩnh. Mẹ làm món bánh mứt táo.

Thế rồi, ngày hôm sau, ông Compani cho chúng tôi biết gia đình Courteplaque sẽ trở về trong ngày hôm nay. Ông bà Courteplaque là hàng xóm của chúng tôi, họ sống trong ngôi nhà ngay sát cạnh nhà tôi, và họ có một đứa con gái cùng tuổi với tôi tên là Marie-Edwige, có bộ tóc vàng và đôi mắt màu xanh nước biển tuyệt đẹp.

Về chuyện này tôi thấy thật sự lúng túng, bởi vì tôi rất muốn Marie-Edwige nhìn thấy tôi với làn da đỏ au, nhưng tôi không nói gì với bố, vì bố đã báo trước với tôi nếu tôi còn nói đến chuyện da cháy nắng một lần nữa thì cứ liệu hồn.

Vì ngoài trời có nắng nên tôi ra vườn phơi mình, rồi thỉnh thoảng lại chạy vào trong buồng tắm soi gương, nhưng tôi chẳng thấy mình đỏ lên tí nào, và tôi nghĩ rằng tôi sẽ thử ra vườn phơi nắng thêm một lần nữa, nếu như vẫn còn trắng thì tôi sẽ đi nói với bố.

Đúng vào lúc tôi chạy ra vườn, ô tô của ông Courteplaque dừng lại trước cửa nhà họ, với hàng đống đồ đạc xếp trên nóc xe.

Thế rồi Marie-Edwige xuống xe, và khi nhìn thấy tôi, cô nàng giơ tay vẫy chào.

Còn tôi, tôi đã đỏ dừ hết cả người.

NHỮNG KẺ BẤT BẠI

BỌN MÌNH SẼ LẬP RA MỘT BĂNG... Chính thằng Geoffroy đã nghĩ ra ý đó. Trong giờ ra chơi, nó nói với chúng tôi nó vừa đọc xong một quyển truyện trong đó có một nhóm bạn đã lập ra một băng và sau đó, họ làm nhiều chuyện động trời, họ bảo vệ mọi người đánh lại bọn xấu, họ giúp đỡ người nghèo, tóm cổ lũ cướp, phải nói là vui kinh khủng.

- Băng của bọn mình sẽ lấy tên là Những Kẻ Bất Bại, giống như trong truyện. Sau giờ học, cả bọn sẽ tập trung trên bãi đất hoang, thằng Geoffroy nói với chúng tôi; mật khẩu sẽ là: "Dũng cảm không chùn!"

Khi tôi ra bãi đất hoang, cả lũ Geoffroy, Rufus, Eudes, Alceste và Joachim đã có mặt. Tôi bị cô giáo giữ lại trong lớp một lát, cô nói tôi đã làm sai bài tập số học; tôi phải nhắc bố để bố làm cẩn thận hơn mới được.

- Mật khẩu? thằng Alceste vừa hỏi vừa ném những mẩu bánh sừng bò vào mặt tôi (thằng Alceste này lúc nào mà nó chẳng ăn).

"Dũng cảm không chùn", tôi đáp. "Mày có thể vào", nó nói.

Cái bãi đất hoang này thật tuyệt. Chúng tôi rất hay ra đây chơi; ở đây có cỏ, có lũ mèo, một đống vỏ đồ hộp, lốp ô tô và một chiếc xe ô tô đã mất hết bánh, nhưng chúng tôi vẫn leo lên chơi rất vui, dỉn, dỉn! "Chúng ta sẽ họp mặt trong xe ô tô", Geoffroy nói. Cái thằng Geoffroy này làm tôi buồn cười quá, nó rút từ trong cặp ra một cái mặt nạ che lên mắt, một cái áo choàng đen có chữ "Z" sau lưng và một cái mũ. Bố nó rất giàu, ông ta thường mua cho nó rất nhiều đồ chơi và quần áo cải trang. "Trông mày giống như một thằng hề", tôi nói với Geoffroy, và nó có vẻ không hài lòng.

- Đây là một băng đảng mật, Geoffroy nói, vì tao là thủ lĩnh, nên không một ai được phép nhìn thấy mặt.

- Thủ lĩnh? thằng Eudes nói, mày đùa đấy à? Tại sao mày lại được làm thủ lĩnh, có phải vì trông mày giống như một cái nấm với cái mũ trên đầu không?

- Không, Geoffroy nói, mà vì chính tao là người đã nghĩ ra ý tưởng lập băng, có thế thôi!

Rồi thằng Clotaire đến. Clotaire lúc nào cũng ra về sau tất cả lớp. Vì học dốt nhất lớp, nên nó luôn phải gặp cô giáo, nó còn phải chép phạt nữa. "Mật khẩu?" Alceste hỏi. "Dũng cảm kỳ lạ", Clotaire đáp.

- Không, Alceste nói, mày không được vào. Đó không phải là mật khẩu!

- Cái gì, cái gì cơ, Clotaire nói, mày phải cho tao vào, cái đồ béo phì!

- Không, thằng Rufus đáp lời, mày chỉ được vào khi nào nói đúng mật hiệu, tao không đùa đâu! Alceste hãy theo dõi nó!

- Theo tao, thằng Eudes nói, tao đề nghị bọn mình chọn ra thủ lĩnh, oong đơ toa...

- Không được! thằng Geoffroy nói. Trong truyện, thủ lĩnh là người dũng cảm và khéo léo nhất. Thủ lĩnh phải là tao!

Thế là Eudes tặng luôn cho nó một quả đấm vào mũi, cái thằng Eudes ấy rất khoái làm như vậy. Geoffroy ngã lăn ra đất, cái mặt nạ lệch sang một bên và hai tay ôm lấy mũi.

- Đã thế, Geoffroy nói, mày sẽ không được vào trong băng nữa!

- Ôi dào! Eudes nói, tao thà về nhà chơi tàu hỏa chạy bằng điện còn hơn!

Rồi nó bỏ đi.

- Dũng cảm kinh khủng? Clotaire nói, và Alceste trả lời là không đúng, đó vẫn không phải là mật khẩu, và nó không được vào.

- Được rồi, Geoffroy nói, bây giờ chúng ta sẽ quyết định xem phải làm gì. Trong truyện, Những Kẻ Bất Bại lấy máy bay đi sang Mỹ tìm chú của đứa bé mồ côi đáng thương đã bị bọn xấu cướp mất của thừa kế.

- Tao không thể đi được đâu, sang Mỹ, rồi còn đi máy bay nữa, thằng Joachim nói. Mãi vừa rồi mẹ tao mới cho tao tự đi sang đường một mình.

- Chúng ta không thể nào chấp nhận bọn hèn nhát trong băng Những Kẻ Bất Bại!... Geoffroy hét lên.

Thế rồi, thật là tệ hại, Joachim nói như thế là quá đáng, rằng nó mới là người dũng cảm nhất trong cả đám, rằng đã thế thì nó sẽ bỏ đi, rằng cả bọn sẽ tha hồ mà tiếc. Rồi nó đi thật!

- Dũng cảm tuyệt vời? Clotaire hỏi.

- Không! Alceste vừa trả lời vừa ăn một cái bánh nhân sô-cô-la.

- Tất cả vào trong xe, Geoffroy nói, chúng ta sẽ bàn những kế hoạch bí mật.

Tôi thích thú vô cùng, tôi rất thích chui vào trong chiếc xe, cho dù thỉnh thoảng chúng tôi bị cứa đau bởi những cái lò xo lòi ra từ đệm ghế xe, giống như cái ghế sa-lông nhà tôi giờ đang nằm trong kho, vì mẹ nói thật là xấu hổ nếu cứ tiếp tục ngồi nó, nên bố đã mua một cái ghế mới.

- Tao sẽ vào trong xe, thằng Rufus nói, với điều kiện tao phải được ngồi chỗ tay lái và lái xe.

- Không, đó là vị trí dành cho thủ lĩnh, Geoffroy trả lời.

- Mày chẳng có vẻ thủ lĩnh hơn tao tí nào, Rufus nói, mà thằng Eudes nói đúng, trông mày giống như một thằng hề trong bộ cải trang của mày!...

- Mày nói như vậy chỉ vì mày là đồ ghen tị, Geoffroy đáp.

- Được rồi! đã thế, Rufus nói, tao sẽ thành lập một băng bí mật khác, và chúng tao sẽ đập tan cái băng của bọn mày, và chính chúng tao sẽ đi sang Mỹ để làm cái việc liên quan tới thằng bé mồ côi ấy.

- Không, Geoffroy hét lên, đó là thằng bé mồ côi của bọn tao chứ có phải của chúng mày đâu, chúng mày cứ đi mà tìm một đứa mồ côi khác đi... không được, tao không đùa đâu đấy!...

- Cứ đợi đấy, Rufus nói, rồi nó bỏ đi.

- Không chùn! Clotaire hét lên, đúng rồi. Không chùn!

- Gượm đã, Alceste nói, cứ đứng yên đó... thế rồi Alceste ra chỗ chúng tôi. "Mật khẩu là cái gì ý nhỉ?" nó hỏi.

- Sao cơ, thằng Geoffroy kêu lên, mày không nhớ mật khẩu là gì nữa rồi à?

- Không, là vì, Alceste nói, cái thằng Clotaire ngu ngốc ấy cứ nói với tao một loạt thứ, thành ra tao chẳng nhớ nữa...

Geoffroy vô cùng tức giận.

- Ái chà! Thật đẹp mặt cho cái băng Những Kẻ Bất Bại, nó nói, bọn mày chẳng phải là Những Kẻ Bất Bại, bọn mày là những đồ vô dụng!...

- Gì cơ? Alceste hỏi.

Thằng Clotaire tiến lại gần.

- Thế nào, tao có thể vào chứ, có hay là không? nó nói.

Geoffroy ném cái mũ xuống đất.

- Mày không được phép vào. Mày đã không nói đúng mật hiệu! Băng đảng mật cần phải có mật khẩu, giống như trong truyện! Những kẻ không biết mật khẩu, toàn là gián điệp!...

- Còn tao, Alceste hét lên, mày nghĩ là tao sẽ ở lại để nghe tất cả những thứ ngu ngốc thằng Clotaire nói với tao hả?... Mà tao cũng chẳng còn gì để ăn nữa cả. Tao đi về nhà đây, nếu không tao sẽ bị muộn bữa quà chiều mất.

Và Alceste đi mất.

- Tao chẳng cần mày cho phép mới vào được đây, Clotaire nói với Geoffroy. Bãi đất hoang này chẳng phải của mày!... Ai cũng đều có quyền vào đây, kể cả gián điệp!

- Tao chán lắm rồi... Nếu thế thì chúng mày cứ vào hết đi!... Geoffroy vừa nói vừa khóc sau tấm mặt nạ. Đúng thế, chúng mày chẳng biết chơi gì cả. Tự tao sẽ thành lập băng Những Kẻ Bất Bại một mình, tao không thèm nói chuyện với chúng mày nữa...

Chỉ còn hai chúng tôi ở lại, thằng Clotaire và tôi. Thế là tôi liền nói mật khẩu cho nó. Như vậy nó không còn là gián điệp nữa, rồi chúng tôi chơi bi với nhau.

Thật là tuyệt vời, ý tưởng thành lập băng đảng của thằng Geoffroy. Tôi đã ăn được ba viên bi...

PHÒNG ĂN TẬP THỂ

Ở TRƯỜNG, CÓ MỘT CÁI PHÒNG ĂN TẬP THỂ, có một số đứa ăn cơm ở đó và chúng tôi gọi bọn ấy là bọn-bán-trú. Tôi và bọn bạn khác của tôi về nhà ăn cơm: đứa duy nhất ở lại là thằng Eudes, vì nhà nó ở khá xa.

Chính vì thế mà hôm qua, tôi rất ngạc nhiên và không thích chút nào khi bố mẹ nói với tôi rằng trưa nay, tôi sẽ ăn cơm ở trường.

- Ngày mai bố và mẹ phải đi xa, mẹ tôi nói, bố mẹ sẽ đi vắng gần như cả ngày. Chính vì vậy mà bố mẹ nghĩ, con yêu, con sẽ ăn cơm ở trường một hôm.

Còn tôi, tôi bắt đầu khóc và hét lên rằng tôi sẽ không ăn ở trường, rằng thật là kinh khủng, rằng chắc chắn ăn cơm ở đó rất chán và rằng tôi không muốn ở cả ngày không được ra khỏi trường, rằng nếu như mọi người cứ ép tôi, thì tôi sẽ phát ốm, tôi sẽ bỏ nhà ra đi, tôi sẽ chết và tất cả mọi người rồi sẽ tha hồ mà thương tiếc tôi.

- Thôi nào, anh chàng, ngoan nào, bố nói. Chỉ một lần thôi mà. Hơn nữa, con cũng phải ăn trưa ở đâu đó, bố mẹ không thể mang con đi theo được. Ngoài ra, chắc chắn họ sẽ cho con ăn rất ngon.

Còn tôi thì càng khóc to hơn, tôi bảo tôi nghe nói ở trường người ta cho ăn thịt toàn mỡ, nên tôi thà chẳng ăn gì cả còn hơn là ở lại trường. Bố gãi đầu và nhìn mẹ.

- Thế làm thế nào bây giờ? bố hỏi.

- Chúng ta chẳng làm thế nào cả, mẹ nói. Mình đã báo với nhà trường rồi và Nicolas đã đủ lớn để phải biết nghe lời. Hơn nữa, dù thế nào thì điều đó cũng chẳng gây đau đớn gì cho nó; như vậy, nó sẽ biết trân trọng hơn những gì được ăn ở nhà. Thôi nào, Nicolas, ngoan đi, hôn mẹ một cái rồi nín đi.

Tôi dỗi một lúc và rồi tôi nhận ra khóc cũng chẳng để làm gì. Vì thế, tôi hôn mẹ, rồi hôn bố và bố mẹ hứa sẽ mang về cho tôi thật nhiều đồ chơi. Cả bố và mẹ đều tỏ ra rất vừa ý.

Sáng nay, khi đến trường, tôi cảm thấy như có một cục to đùng nghẹn trong cổ họng và rất muốn khóc.

- Tao ở lại ăn trưa ở phòng ăn tập thể, tôi giải thích khi lũ bạn hỏi tôi bị làm sao.

- Tuyệt vời! thằng Eudes nói. Chúng ta sẽ xoay xở để được ngồi cùng bàn với nhau.

Thế là tôi bắt đầu khóc và thằng Alceste chia cho tôi một mẩu bánh sừng bò, điều này làm tôi ngạc nhiên tới mức tôi nín khóc ngay lập tức, vì đây là lần đầu tiên tôi thấy Alceste chia một thứ gì đó ăn được cho người khác. Thế rồi, suốt buổi sáng, tôi không nghĩ tới chuyện khóc nhè nữa, vì chúng tôi chơi với nhau rất vui.

Đến trưa, khi nhìn thấy các bạn về nhà ăn trưa, tôi lại bắt đầu cảm thấy một cục to đùng nghẹn ứ trong cổ họng. Tôi liền ra đứng tựa người vào tường và tôi chẳng muốn chơi bi với thằng Eudes. Sau đó chuông reo và chúng tôi ra xếp thành hàng. Thật buồn cười, xếp hàng để đi ăn; chẳng hề giống như mọi khi, vì tất cả các lớp được xếp lẫn lộn với nhau và chúng tôi đứng chung với những đứa hầu như chẳng quen. Cũng may mà còn có thằng Eudes đứng với tôi. Rồi một đứa đứng đằng trước quay lại và nói với tôi:

- Xúc xích, khoai tây nghiền, thịt quay và bánh nhân kem. Hãy báo tiếp đi.

- Tuyệt vời! Eudes kêu lên, khi tôi báo lại như thế cho cậu ấy, có bánh nhân kem! Món ấy ngon kinh khủng!

- Xếp hàng trật tự nào! Thầy Nước Lèo, tức là thầy giám thị của chúng tôi, hét lên.

Rồi thầy Nước Lèo tiến lại gần chúng tôi, thầy nhìn thấy tôi và nói:

- Ồ! Đứng rồi! Hôm nay Nicolas ở lại cùng chúng ta!

Rồi thầy Nước Lèo đưa tay vuốt tóc tôi và nở một nụ cười thật tươi trước khi chạy tới can hai đứa lớp nhỡ đang xô đẩy nhau. Có nhiều lúc thầy Nước Lèo thật đáng mến. Rồi hàng nhích lên dần, và chúng tôi tiến vào phòng ăn tập thể. Gian phòng khá lớn, có rất nhiều bàn với tám cái ghế xếp xung quanh.

- Lại đây nhanh lên! Eudes gọi tôi.

Tôi đi theo Eudes, nhưng quanh bàn của nó, tất cả các chỗ đều đã có đứa ngồi. Tôi vô cùng bối rối, vì tôi không muốn ngồi vào một bàn mà tôi chẳng quen ai cả. Lúc đó, Eudes giơ ngón tay lên và cậu ấy gọi thầy Nước Lèo.

- Thưa thầy! Thưa thầy! Bạn Nicolas có thể ngồi cạnh em được không, thưa thầy?

- Tất nhiên, thầy Nước Lèo đáp. Chắc chắn chúng ta ngồi lung tung rồi. Basile, hôm nay em nhường chỗ của mình cho Nicolas nhé... Hãy ngoan ngoãn một tí chứ nhỉ.

Thế là Basile, một đứa ở lớp tầng trên cầm lấy khăn ăn và thuốc của mình rồi đi sang bàn khác ngồi. Tôi rất vui vì được ngồi cùng bàn với Eudes, nó đúng là một người bạn tốt nhưng tôi chẳng thấy đói tí nào. Và khi hai bà làm việc trong nhà bếp đi qua với những chiếc giỏ đựng đầy bánh mì, tôi cũng lấy một miếng, nhưng đó chỉ là vì tôi sợ sẽ bị phạt nếu như không lấy bánh. Thế rồi người ta mang xúc xích tới, đúng loại mà tôi thích.

- Các con có thể nói chuyện, thầy Nước Lèo nói, nhưng không được làm ồn.

Thế là tất cả cùng bắt đầu hét lên, rồi cái đứa ngồi trước mặt chúng tôi pha trò cho chúng tôi cười, nó làm cho mắt lác xệch đi và giả vờ như không thể nào tìm nổi miệng để nhét miếng xúc xích vào. Sau đó người ta mang thịt quay và khoai tây nghiền tới, cũng may mà bánh mì lại được đưa đến thêm một lần nữa, vì thật là tuyệt khi dùng bánh mì để vét sạch nước sốt.

- Có ai muốn ăn thêm khoai tây nghiền không? bác đầu bếp hỏi.

- Cháu! tất cả chúng tôi cùng kêu lên.

- Bình tĩnh nào, thầy Nước Lèo nói. Nếu không, thầy sẽ không cho các em nói chuyện nữa. Hiểu không?

Nhưng rồi tất cả lại bắt đầu nói chuyện, vì thầy Nước Lèo trong giờ ăn trưa tuyệt vời hơn rất nhiều so với trong giờ ra chơi. Thế rồi chúng tôi được ăn món bánh nhân kem, và món này, đúng là ngon kinh khủng! Tôi ăn đến hai lần, như món khoai tây nghiền.

Sau giờ ăn trưa, chúng tôi ra sân, rồi tôi và Eudes cùng chơi bi. Tôi thắng được ba viên bi thì lũ bạn về nhà bắt đầu quay trở lại, và tôi hơi hơi cảm thấy không vui khi nhìn thấy bọn nó, vì như thế có nghĩa là đã đến giờ vào lớp.

Khi tôi về nhà thì bố mẹ đã về từ trước. Tôi vô cùng mừng rỡ khi gặp lại bố mẹ, rồi chúng tôi ôm hôn nhau một thôi một hồi.

- Thế nào, con yêu, mẹ hỏi tôi, bữa ăn trưa nay không đến nỗi tệ quá chứ? Người ta cho con ăn gì?

- Xúc xích, tôi trả lời, thịt quay với khoai tây nghiền...

- Khoai tây nghiền à? mẹ tôi nói, tội nghiệp gà con của mẹ, con rất ghét món ấy và ở nhà chẳng bao giờ con chịu ăn món ấy cả.

- Nhưng món ấy ở đấy rất tuyệt vời, tôi giải thích. Còn có cả nước xốt, và một đứa pha trò làm cả bọn cười, con ăn món ấy tận hai lần.

Mẹ nhìn tôi, rồi bảo mẹ sẽ đi dọn va-li rồi chuẩn bị bữa tối.

Đến bữa, mẹ tỏ ra rất mệt mỏi vì chuyến đi. Thế rồi mẹ mang ra một cái bánh ga-tô nhân sô-cô-la to đùng.

- Nhìn này, Nicolas! mẹ nói với tôi; con xem bánh tráng miệng bố mẹ mua cho con có ngon không này!

- Tuyệt quá! tôi kêu lên. Nhưng mẹ biết không, trưa nay cũng rất tuyệt vời. Bọn con được ăn món bánh nhân kem ngon cực, con ăn tận hai lần, y như món khoai tây nghiền.

Thế là, mẹ nói rằng ngày hôm nay mẹ mệt mỏi quá, rằng mọi người ai cũng căng thẳng, rằng mẹ sẽ để bát đĩa ngày mai mới rửa, rằng mẹ sẽ lên phòng ngủ luôn.

- Mẹ bị ốm phải không? tôi hỏi bố, thấy lo ơi là lo.

Bố cười, vỗ nhẹ lên má tôi và nói:

- Không có gì đâu, anh chàng ạ. Bố nghĩ đó là do món gì đó con ăn trưa nay có vẻ không ổn lắm.

NHỮNG KỶ NIỆM DỊU ÊM VÀ TƯƠI ĐẸP

Chúng tôi có khách vào tối nay. Hôm qua khi trở về nhà, bố có vẻ rất vui, bố nói với mẹ rằng trên đường bố đã tình cờ gặp lại người bạn cũ tên là Léon Labière, mà hàng năm nay rồi bố chưa gặp.

"Léon, bố giải thích, là một anh bạn từ thuở bé, bọn anh đã đi học cùng với nhau. Có chung không biết bao những kỷ niệm dịu êm và tươi đẹp. Anh đã mời anh ấy đến ăn vào tối mai".

Bạn của bố sẽ đến lúc tám giờ, nhưng đến bảy giờ chúng tôi đã sẵn sàng. Mẹ tắm rửa sạch sẽ cho tôi, mẹ mặc cho tôi bộ quần áo màu xanh nước biển và chải tóc cho tôi bằng rất nhiều sáp, nếu không, mớ tóc phía sau gáy tôi nhất định sẽ chẳng chịu nằm yên. Còn bố thì dặn dò tôi đủ mọi thứ, bố bảo tôi phải thật ngoan, khi ngồi vào bàn tôi không được nói leo và tôi phải chăm chú nghe ông Léon bạn bố vì theo bố, đó là một người rất tuyệt, rất thành công trong cuộc sống, và điều đó đã thể hiện rõ ngay từ khi còn đi học, những người giống như ông ấy bây giờ chẳng còn nhiều, và đúng lúc đó có người nhấn chuông cửa.

Bố đi ra mở cửa và một ông to béo mặt đỏ gay bước vào.

- Léon! bố kêu lên. "Anh bạn cũ!", ông đó thốt lên, thế rồi hai người bắt đầu vỗ vai nhau tới tấp, nhưng họ có vẻ rất phấn khởi, chứ không giống kiểu vỗ vai của bố với ông Blédurt, một người hàng xóm của chúng tôi rất thích trêu tức bố.

Sau khi vỗ vai nhau, bố quay vào nhà và chỉ mẹ lúc ấy đang cười rất tươi và vừa từ bếp đi ra.

- Đây là vợ tớ, Léon ạ. Em yêu, đây là bạn anh, Léon Labière.

Mẹ chìa tay ra và ông Labière vừa bắt tay mẹ vừa nói rằng ông ta rất hân hạnh. Thế rồi bố ra hiệu cho tôi tiến lên và nói:

- Còn đây là Nicolas, con trai tớ.

Ông Labière có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, ông trố cả hai mắt ra, miệng huýt sáo và rồi ông nói:

- Chà, một anh chàng lớn đùng, ra dáng đàn ông ghê! Cháu đã đi học chưa?

Rồi ông ta đưa tay xoa đầu tôi, luồn tay vào mớ tóc của tôi để pha trò. Tôi nhận thấy điều này có vẻ làm cho mẹ không vừa lòng, nhất là khi ông Labière nhìn bàn tay và hỏi:

- Các cậu đổ cái gì lên đầu chú nhóc thế này?

- Cậu thấy nó có giống tớ không? Bố hỏi rất nhanh trước khi mẹ kịp trả lời.

- Ờ, ông Labière đáp, trông giống cậu như đúc, có điều tóc nhiều hơn và bụng đỡ phệ hơn. Rồi ông Labière bắt đầu cười rất to.

Bố cũng cười, nhưng không to bằng, rồi mẹ nói chúng tôi sẽ bắt đầu dùng khai vị.

Chúng tôi ngồi vào phòng khách và mẹ mang rượu khai vị ra. Tôi không được uống rượu khai vị, nhưng mẹ cho phép tôi ăn ô-liu và bánh quy mặn nên tôi rất thích. Bố nâng ly lên và nói:

- Vì những kỷ niệm chung, nào Léon, anh bạn cũ.

- Anh bạn cũ, ông Labière nói và vỗ thật mạnh vào lưng bố khiến bố đánh rơi ly của mình xuống thảm.

- Không sao đâu, mẹ nói.

- Phải, sẽ khô ngay thôi mà, ông Labière nói, rồi ông ta nhấp một ngụm trong ly và nói với bố:

- Tớ thấy cứ kỳ kỳ thế nào khi thấy cậu trong vai một ông bố già đạo mạo.

Bố rót thêm rượu vào ly của mình và ngồi nhích ra một tẹo, để tránh những cú vỗ, bố hơi bị sặc một chút và nói:

- Thôi nào, anh bạn, đừng có nói quá lên như thế, chúng ta cùng tuổi với nhau mà.

- Ồ không, ông Labière nói, cậu không nhớ trong lớp cậu là đứa nhiều tuổi hơn cả à!

- Chúng ta ngồi vào bàn chứ? mẹ hỏi.

Chúng tôi ra bàn ăn và ông Labière ngồi đối diện tôi nói:

- Thế nào cậu bé, sao cháu không nói gì cả? Chẳng ai nghe tiếng cháu cả.

- Bác phải hỏi thì cháu mới được phép nói, tôi trả lời.

Điều đó làm ông Labière cười một thôi một hồi khiến ông ta đỏ hết mặt mày, còn đỏ hơn cả lúc trước và ông ta vỗ rất nhiều và mạnh, nhưng lần này là lên bàn, khiến những chiếc ly va vào nhau kêu lanh canh. Khi cười xong, ông Labière nói với bố rằng tôi đã được dạy dỗ rất chu đáo, bố nói rằng cũng bình thường thôi.

- Thế nhưng, nếu như tớ nhớ không nhầm thì trước đây cậu thật là kinh khủng, ông Labière nói.

- Cậu ăn bánh mì đi, bố trả lời.

Mẹ mang món đầu tiên tới và chúng tôi bắt đầu ăn.

- Thế nào, Nicolas, ông Labière hỏi, rồi ông nuốt thức ăn trong miệng và nói tiếp, ở lớp cháu học có giỏi không?

Vì được hỏi, nên tôi có thể trả lời: "Thường thôi ạ", tôi nói với ông Labière.

- Bởi vì bố cháu hồi xưa rất trứ danh. Cậu có nhớ không, anh bạn?

Bố vừa kịp tránh cú vỗ. Trông bố chẳng vui vẻ chút nào, còn với ông Labière, điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc cười đùa.

- Cậu có nhớ cái lần cậu đã đổ cả lọ mực vào túi áo của Ernest không?

Bố nhìn ông Labière, rồi lại nhìn tôi, rồi nói:

- Lọ mực à? Ernest ư? Không làm gì có chuyện đó.

- Có đấy - Ông Labière nói, thậm chí cậu còn bị phạt nghỉ học mất bốn ngày. Cũng giống như chuyện cái hình vẽ trên bảng đen ấy, cậu nhớ không?...

- Các anh có dùng thêm một lát giăm-bông nữa không? mẹ nói.

- Thế nào hả bố, cái chuyện hình vẽ trên bảng đen ấy? tôi hỏi bố.

Bố bắt đầu hét lên, bố đập tay xuống bàn và bảo tôi rằng bố đã yêu cầu tôi phải ngồi ngoan trong bữa ăn và không được phép hỏi gì.

- Câu chuyện về tấm bảng đen, là bố cháu đã vẽ hình biếm hoạ cô giáo lên trên bảng, và cô bước vào lớp đúng vào lúc bố cháu sắp vẽ xong! Thế là cô đã cho bố cháu liền ba điểm không.

Tôi thấy chuyện này rất buồn cười,nhưng tôi nhìn mặt bố và biết rằng tốt nhất không nên cười ngay bây giờ.Tôi quyết định kìm lại để cười sau, khi tôi chỉ có một mình ở trên phòng nhưng mà kìm cười thì chẳng dễ tẹo nào.

Mẹ mang món thịt quay tới và bố bắt đầu cắt thịt thành miếng nhỏ.

- Tám lần bảy là bao nhiêu? ông Labière hỏi tôi.

- Năm mươi sáu, thưa bác, tôi trả lời (chúng tôi vừa mới học ở trường sáng nay, may ghê.)

- Hoan hô - Ông Labière kêu lên. Cháu làm bác ngạc nhiên ghê, vì bố cháu, với môn số học thì...

Bố lại hét lên, nhưng lần này là vì bố vừa cắt phải ngón tay, thay vì cắt vào miếng thịt. Bố mυ"ŧ ngón tay, trong khi ông Labière, ông này đúng là một người rất vui tính, thì cười rất nhiều và nói với bố rằng bố chẳng khéo léo hơn hồi còn đi học là mấy, cũng giống như cái lần ở trường, với quả bóng và cái ô cửa sổ trong lớp học. Tôi không dám hỏi chuyện quả bóng và cái ô cửa sổ lớp học như thế nào, nhưng theo tôi, chắc bố đã làm vỡ kính của cái ô cửa sổ lớp học ấy.

Mẹ mang món tráng miệng tới rất nhanh, ông Labière vẫn còn thịt quay trong đĩa, thì... Bum! Bánh nhân sơ-ri cũng vừa tới.

- Chúng tôi xin lỗi, mẹ nói, nhưng cháu bé phải đi ngủ sớm.

- Đúng vậy, bố nói, con hãy ăn tráng miệng nhanh lên, Nicolas, rồi lên giường ngay. Ngày mai con còn phải đi học.

- Cái cửa sổ ấy, có phải nó bị vỡ không, hả bố? Tôi hỏi.

Tôi đã sai khi hỏi điều đó, vì bố đã tức giận đỏ hết mặt mũi, bố bảo tôi nuốt ngay miếng bánh nếu như tôi không muốn bị phạt.

- Còn phải nói nó bị vỡ thế nào nữa chứ, cái cửa sổ ấy? Thậm chí bố cháu còn bị lĩnh ngay một con không về điểm hạnh kiểm, ông Labière nói với tôi. --Ấp! Lên giường thôi! bố la lên.

Bố rời khỏi bàn, bế xốc tôi lên và tung tôi lên trên không và nói: "Ấp-là".

Tôi vẫn còn đang ăn dở miếng bánh, đúng loại mà tôi thích, nhân sơ-ri, nhưng khi bố giở trò với tôi, thì miếng bánh liền rơi ra. Thậm chí nó còn rơi dính lên áo vest của bố, nhưng bố vội vàng muốn tôi đi ngủ tới mức bố chẳng nói gì cả.

Mãi sau, tôi nghe tiếng bố và mẹ đi lên phòng.

- Chà, mẹ nói, các anh đúng là có khối kỷ niệm dịu êm và tươi đẹp.

- Được rồi, được rồi. - Bố nói, hình như không vui vẻ gì lắm, anh nghĩ chắc anh cũng sẽ chẳng gặp lại cái gã Léon này ngay đâu.

Còn tôi, tôi thấy thật là tiếc nếu như không gặp lại ông Labière, tôi thấy ông ấy cũng hay đấy chứ.

Nhất là hôm nay, tôi mang một con không về nhà, nhưng bố chẳng hề nói gì cả.

NHÀ THẰNG GEOFFROY

Thằng Geoffroy mời tôi đến nhà nó chơi chiều hôm nay. Nó nói với tôi cũng đã mời hàng đống những đứa khác, chắc chắn chúng tôi sẽ tha hồ mà vui.

Bố thằng Geoffroy rất giàu và ông ấy mua cho nó đủ mọi thứ. Chẳng hạn như thằng Geoffroy rất thích chơi trò cải trang, vì thế bố nó đã mua cho nó hàng đống trang phục. Tôi rất thích được đến nhà Geoffroy, đây là lần đầu tiên và hình như nhà nó rất đẹp.

Bố, tức là bố của tôi, đưa tôi đến nhà Geoffroy. Chúng tôi ngồi trong xe ô tô và xe chạy vào tận trong vườn trước nhà Geoffroy.

Bố vừa cho xe chạy rất chậm vừa nhìn xung quanh, miệng huýt sáo khe khẽ. Rồi cả tôi và bố cùng nhìn thấy một lúc: một cái bể bơi. Một bể bơi rất to hình bầu dục, đầy nước màu xanh biếc và rất nhiều bục nhảy.

- Geoffroy, nó có nhiều thứ đẹp quá. - Tôi nói với bố, con cũng muốn có những thứ giống như thế.

Bố có vẻ lúng túng. Bố để tôi xuống trước cửa nhà Geoffroy và nói với tôi:

- Bố sẽ quay lại lúc sáu giờ để đón con, đừng có ăn nhiều trứng cá hồi quá đấy.

Tôi chưa kịp hỏi bố món trứng cá hồi là gì thì bố đã lái xe đi mất. Tôi không hiểu vì sao bố có vẻ không thích ngôi nhà đẹp đẽ của thằng Geoffroy lắm.

Tôi nhấn chuông cửa và cảm thấy rất lạ, thay vì kêu reng reng như chuông cửa nhà tôi thì chuông ở đây lại kêu bing boong như chiếc đồng hồ quả lắc của dì Léone vào lúc ba giờ. Cánh cửa mở ra và tôi thấy một ông mặc quần áo rất đẹp và bóng bẩy nhưng trông hơi buồn cười. Ông ấy mặc một bộ áo đen với vạt áo phía sau hơi dài, phía trước không cài khuy, một chiếc áo sơ mi trắng thẳng đơ và một chiếc nơ con bướm màu đen.

- Cậu Geoffroy đang chờ cậu, ông ấy nói, mời cậu đi theo tôi.

Tôi quay người lại để ngó, nhưng đúng là ông ấy đang nói chuyện với tôi, vì thế tôi đi theo ông ta. Ông ấy đi thẳng đơ người, trông y như cái áo sơ mi của ông ấy, đồng thời giậm thật nhẹ hai bàn chân xuống mặt đất cứ như ông ấy không muốn làm nhàu những tấm thảm trải sàn rất đẹp của bố thằng Geoffroy. Tôi thử đi giống ông ấy, có lẽ trông chúng tôi, người đi trước người đi sau như vậy, phải buồn cười ghê lắm.

Trong lúc chúng tôi đi lên một cầu thang rất rộng, tôi hỏi ông ấy món trứng cá hồi là gì. Lúc đó, tôi không muốn bị ông ấy chế nhạo một tí nào. Ông ấy nói với tôi rằng đó là trứng một loại cá để ăn trên tràng kỷ (*). Hay đấy chứ, thật là buồn cười khi nghĩ đến việc bọn cá nằm đẻ trứng trên ghế tràng kỷ trong phòng khách. Chúng tôi lên đến tầng trên và đứng trước một cánh cửa. Có rất nhiều âm thanh phát ra từ phía bên kia cánh cửa, những tiếng la hét và tiếng sủa. Cái ông mặc bộ quần áo đen đưa một tay lên ôm trán, ông ấy có vẻ hơi ngần ngừ, rồi ông ấy mở bật cửa, đẩy tôi vào bên trong căn phòng và đóng cửa lại rất nhanh sau lưng tôi.

Tất cả lũ bạn thân của tôi đều đã có mặt, kể cả Hotdog, con chó của Geoffroy. Geoffroy mặc một bộ lính ngự lâm với một chiếc mũ đính lông chim rất to và một thanh kiếm. Có cả Alceste, cái thằng béo ăn suốt ngày, rồi cả thằng Eudes, to khoẻ và rất hay đấm vào mũi bọn khác trong lúc đùa, và một đống đứa khác nữa đang hò hét.

- Vào đây, thằng Alceste bảo tôi, miệng lúng búng nhai. Vào đây Nicolas, bọn mình cùng chơi cái tàu hoả chạy điện của Geoffroy.

Tàu hoả của Geoffroy thật tuyệt!

Chúng tôi làm cho tàu trật bánh rất ngoạn mục. Chỉ có điều đáng tiếc là thằng Eudes đã buộc đuôi toa nhà hàng vào đuôi Hotdog khiến nó bắt đầu chạy vòng quanh vì chẳng hề thích như vậy chút nào. Geoffroy cũng không hề thích như thế, vì vậy nó rút kiếm ra và hét lên:

- Hãy coi chừng.

Nhưng Eudes đã cho nó một cú đấm vào mũi. Đúng lúc đó, cửa mở ra và cái ông mặc bộ màu đen bước vào.

- Trật tự nào, trật tự nào! Ông ấy nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Tôi hỏi Geoffroy xem cái ông ăn mặc đẹp đẽ đó có phải là một người trong nhà nó không, nhưng Geoffroy trả lời không phải, mà đó là Albert, ông quản gia cũng là người được giao trách nhiệm giám sát chúng tôi. Thằng Alceste nói nó nhớ ra đã từng nhìn thấy những ông quản gia trong phim, và bao giờ họ cũng là lũ sát nhân. Ông Albert nhìn Alceste với đôi mắt của một con cá đã đẻ ra một cái trứng cá quá to. Geoffroy nói là hay ra bể bơi chơi cho thích đi. Tất cả chúng tôi đều đồng ý và chạy cả ra ngoài, theo sau là ông Albert mà chúng tôi hơi xô đẩy một chút trong khi chạy ra, và Hotdog vừa sủa vừa làm ầm ĩ vì chúng tôi quên tháo cái toa nhà hàng ra cho nó. Chúng tôi xuống cầu thang bằng cách trượt trên thanh vịn, thật là tuyệt.

Chúng tôi xúm xít quanh bể bơi và tất cả đều mặc qυầи ɭóŧ và áo may-ô do Geoffroy cho mượn. Chỉ có thằng Alceste là không mượn được gì vì quá béo, mặc dù Geoffroy rất muốn cho Alceste mượn hai cái qυầи ɭóŧ nhưng Alceste nói không cần vì nó không thể bơi được, nó vừa mới ăn xong. Tội nghiệp thằng Alceste! Vì nó ăn suốt ngày, nên chẳng bao giờ được bơi.

Tất cả chúng tôi đều nhảy xuống và chúng tôi chơi nhiều trò rất tuyệt: chúng tôi làm cá voi, làm thợ lặn, giả vờ chết đuối, làm cá heo. Chúng tôi thi xem đứa nào có thể ngụp dưới nước lâu nhất, cho tới lúc ông Albert, vẫn theo dõi chúng tôi từ trên bục nhảy để khỏi bị toé nước vào, ra lệnh cho chúng tôi lên bờ hết, ông Albert phát hiện ra Eudes vẫn còn nằm dưới đáy bể bơi. Ông Albert đã nhảy một cú tuyệt đẹp, vẫn mặc nguyên quần áo, và mang Eudes lên.Tất cả chúng tôi đều vỗ tay, trừ thằng Eudes thì vô cùng tức giận, vì nó đang muốn phá kỷ lục lặn dưới nước, đến nỗi nó đã giáng một cú đấm vào mũi ông Albert.

Chúng tôi thay quần áo (Geoffroy cải trang thành người Da Đỏ, với rất nhiều lông chim) rồi chúng tôi sang phòng ăn nhà Geoffroy, trông rộng như một nhà hàng. Bữa chiều rất ngon, nhưng tất nhiên chẳng hề có món trứng cá hồi, đó chỉ là nói đùa thôi. Ông Albert cũng đã đi thay quần áo rồi quay trở lại. Ông ấy mặc một cái áo sơ mi kẻ ô và một áo khoác thể thao màu xanh. Cái mũi của ông ấy vẫn còn đỏ ửng và ông ấy nhìn Eudes cứ như thể cũng sắp đấm một cú lên mũi nó.

Sau đó chúng tôi lại ra chơi tiếp. Geoffroy dẫn chúng tôi vào nhà xe, nó chỉ cho chúng tôi xem ba cái xe đạp và một cái ô tô màu đỏ có bàn đạp, còn có cả đèn pha bật sáng lên được nữa.

- Thế nào? Geoffroy nói với chúng tôi, bọn mày thấy chưa? Tao có tất cả đồ chơi tao thích, bố tao mua cho tao mọi thứ. Điều này làm tôi không vui mấy và tôi nói với nó rằng ối dào! tất cả nhữnh thứ này chẳng là cái gì cả, ở trong kho nhà tôi có một cái xe ô tô tuyệt vời mà khi còn bé bố tôi đã tự làm bằng những hộp gỗ và bố tôi nói rằng những thứ như vậy các cửa hàng làm gì có mà bán. Tôi còn nói bố thằng Geoffroy còn lâu mới có thể tự làm được một cái ô tô như thế. Chúng tôi đang cãi nhau thì ông Albert đến bảo bố tôi đã đến đón tôi về.

Trong xe, tôi kể cho bố nghe tất cả những gì chúng tôi đã làm và những thứ đồ chơi của Geoffroy. Bố nghe tôi kể và chẳng nói năng gì cả.

Tối hôm đó, chúng tôi thấy chiếc xe ô tô to đùng và bóng loáng của bố thằng Geoffroy dừng lại trước cửa nhà. Bố của Geoffroy tỏ vẻ vô cùng bối rối, ông ấy nói chuyện với bố tôi. Ông ấy hỏi bố có thể bán cho ông ấy cái ô tô nằm trong nhà kho không, vì Geoffroy muốn ông ấy làm một cái như thế nhưng ông ấy lại chẳng biết phải làm như thế nào. Khi đó, bố nói rằng bố không thể bán chiếc xe đó được, bố rất quý nó, nhưng bố sẵn sàng chỉ cho ông ấy biết cách làm. Bố thằng Geoffroy ra về với vẻ rất hài lòng, luôn miệng nói cảm ơn, cảm ơn, và hứa hôm sau sẽ quay trở lại học cách làm ô tô.

Bố tôi cũng rất hài lòng. Khi bố thằng Geoffroy đã ra về, bố tôi đi vòng quanh nhà, ngực ưỡn phồng lên, bố xoa đầu tôi và nói:

- Hê hê! Hê hê!

Chú thích:

(*) trong tiếng Pháp từ "canapé" vừa có nghĩa là "tràng kỷ" lại vừa có nghĩa là "bánh mì lát". Ở đây Nicolas đã hiểu từ này theo nghĩa đầu tiên nên tưởng là "ăn trứng cá hồi trên tràng kỷ" thay vì phải hiểu là "ăn trứng cá hồi kèm với bánh mì lát"

THƯ XIN PHÉP

CÓ MỘT THỨ THÍCH CỰC khi đi học, đó là thư xin phép. Thư xin phép là những lá thư hoặc cả những tấm danh thϊếp mà bố của bạn đưa cho bạn, trên đó có viết vài lời cho cô giáo đề nghị cô đừng phạt bạn vì tội đến lớp muộn hay không làm bài tập. Điều phiền phức là thư xin phép phải do chính tay bố ký tên, và còn phải ghi rõ ngày để bạn không thể ngày nào cũng dùng nó được. Cô giáo chẳng thích thư xin phép lắm nên cần phải cẩn thận vì rất dễ sinh chuyện rắc rối, chẳng hạn như cái lần thằng Clotaire mang tới lớp một lá thư xin phép đánh bằng máy. Cô giáo đã phát hiện ra những lỗi chính tả của Clotaire, và cô đã đưa Clotaire lên phòng thầy Hiệu trưởng, suýt nữa thì thầy đã đuổi học Clotaire nhưng may sao nó chỉ bị phạt nghỉ học, còn bố nó, để an ủi, đã mua cho nó một chiếc xe cứu hoả có còi kêu được hẳn hoi.

Cô giáo đã giao cho chúng tôi ngày mai nộp một bài tập số học khó ơi là khó với câu chuyện một trang trại có hàng đống gà mái đẻ ra hàng đống trứng, mà tôi thì chẳng thích các bài tập số học bởi vì mỗi lần có những bài tập như thế bao giờ tôi và bố mẹ cũng cãi nhau.

- Chuyện gì nữa vậy, Nicolas? Mẹ hỏi khi tôi về đến nhà sau giờ học. Trông mặt con rầu rĩ quá.

- Con có một bài tập số học phải nộp vào ngày mai - tôi trả lời.

Mẹ thở một hơi rõ dài, rồi mẹ nói rằng làm bài cũng mất công lắm đấy, rằng tôi phải ăn bữa chiều nhanh lên để làm bài tập và rằng mẹ không muốn nghe tôi nói nữa.

- Nhưng mà con chẳng biết làm cái bài tập số học ấy, tôi nói.

- À! Nicolas, mẹ nói, con đừng có bắt đầu nữa, nghe không?

Thế là tôi bắt đầu khóc, tôi nói thật không công bằng, ở trường người ta giao cho chúng tôi những bài tập quá khó, rằng bố cần phải đến gặp cô giáo để phàn nàn về việc này, rằng tôi đã chán lắm rồi, và nếu như người ta cứ tiếp tục giao những bài tập số học thì tôi sẽ không bao giờ đến trường học nữa.

- Con nghe đây, Nicolas, mẹ nói. Mẹ có rất nhiều việc và mẹ không có thời gian để tranh cãi với con. Vì thế con sẽ đi lên phòng thử tự làm bài tập, và nếu con không giải được, thì khi nào bố về, bố sẽ giúp con.

Thế là tôi đi lên phòng, tôi vừa chờ bố vừa chơi với chiếc xe ô tô màu xanh lơ mà bà mới gửi cho tô. Và khi bố về, tôi cầm quyển vở chạy xuống dưới nhà.

- Bố ơi! Bố ơi! Con có một bài tập số học.

- Vậy à. Con làm đi, thỏ con của bố - bố nói. Hãy tỏ ra là một chàng trai.

- Con không biết làm - tôi giải thích với bố. Bố phải làm cho con.

Bố ngồi vào ghế phô-tơi trong phòng khách và mở tờ báo ra rồi thở ra một hơi thật dài.

- Nicolas, bố nói, bố đã nhắc con hàng trăm lần là con phải tự làm lấy bài tập. Con đến trường để học, nếu bố làm bài hộ con thì còn ý nghĩa gì nữa. Sau này, con sẽ biết ơn bố. Con cũng không muốn trở thành người dốt nát, phải không? Vì vậy, con hãy lên làm bài tập đi và để yên cho bố đọc báo.

- Nhưng mẹ đã bảo bố sẽ làm cơ mà - Tôi nói.

Bố thả rơi tờ báo xuống đùi và kêu lên:

- À! Mẹ đã nói như thế hả? Nếu thế thì mẹ đã nhầm khi nói như vậy. Giờ thì con để cho bố yên. Hiểu chưa?

Thế là tôi lại bắt đầu khóc, tôi nói tôi chẳng biết làm cái bài tập ấy, rằng tôi sẽ tự tử nếu không có ai làm bài hộ tôi. Và mẹ chạy đến.

- Thôi, tôi xin các người! Mẹ hét lên. Tôi mệt lắm rồi, tôi rất nhức đầu, tôi đến phát ốm vì những tiếng kêu gào của các người mất thôi. Lại có chuyện gì nữa thế?

- Bố không muốn làm bài của con. Tôi giải thích.

- Em phải biết, bố nói với mẹ, anh thấy cái phương pháp dạy con bằng cách làm bài hộ nó không hợp lý chút nào, làm như vậy nó sẽ chẳng bao giờ có thể vươn tới được điều gì trong cuộc sống. Và anh sẽ rất biết ơn em nếu em đừng thay anh hứa hẹn trước mặt thằng bé nữa.

- Ồ! Hay lắm, mẹ nói với bố. Giờ anh lại còn chỉ trích em trước mặt con nữa cơ đấy. Ra vậy đấy, hay lắm, phương pháp dạy con của anh thật là hợp lý.

Rồi mẹ nói mẹ đã chán ngấy cái nhà này rồi, rằng mẹ lao động cả ngày, vậy mà người ta lại cảm ơn mẹ như thế này đây, đã vậy mẹ thà về nhà mẹ của mẹ còn hơn (tức là bà tôi, người gửi cho tôi cái xe ô tô nhỏ màu xanh) và tất cả những gì mẹ muốn chỉ là được yên ổn một chút, mẹ có đòi hỏi gì nhiều đâu.

Đến đây, bố đưa tay lên vuốt mặt từ trán xuống tận cằm.

- Được rồi, được rồi, đừng có làm như một thảm kịch thế. Hãy đưa bố xem cái bài tập của con nào, Nicolas, để chúng ta khỏi phải nhắc tới chuyện này nữa.

Tôi đưa vở cho bố, bố đọc đề bài, rồi đọc lại một lần nữa và trợn thật to hai mắt, bố ném quyển vở xuống thảm và hét lên:

- Ôi! Nhưng không, không là không. Tôi cũng vậy, tôi cũng mệt mỏi. Tôi cũng phát ốm lên rồi. Tôi cũng phải đi làm cả ngày và khi tôi về nhà tôi cũng muốn được có một chút yên tĩnh để nghỉ ngơi. Hơn nữa, cho dù các người có tin hay không cũng được, tôi chẳng muốn làm các bài tập số học một chút nào.

- Nếu vậy, tôi nói, bố viết cho con một cái thư xin phép cô giáo.

- Bố biết ngay mà. Bố hét lên. Không bao giờ. Như thế thì dễ dãi quá, con chỉ việc làm bài tập của con như những bạn khác thôi.

- Nhưng con cũng vậy, con cũng ốm - Tôi gào lên. Con cũng vậy, con mệt ghê gớm.

- Anh ạ -Mẹ nói với bố -Đúng là em thấy con có vẻ không bình thường, trông nó nhợt nhạt thế kia. Cũng phải thừa nhận rằng ở trường họ bắt chúng nó học nhiều quá. Hơn nữa nó cũng chưa hoàn toàn phục hồi sau đợt viêm họng vừa qua, em nghĩ có lẽ tốt hơn hết là tối nay mình cho nó nghỉ ngơi một chút, nó sẽ đi ngủ sớm. Dù sao thì cũng không phải là điều gì quá ghê gớm nếu như nó không làm bài tập có một lần thôi.

Bố suy nghĩ một lát, rồi bố bảo thôi được, nhưng đó chỉ là vì tối nay tất cả nhà đều ốm hết. Còn tôi thì vô cùng sung sướиɠ, tôi hôn bố, tôi hôn mẹ rồi nhảy nhót trên thảm. Bố và mẹ đều cười và rồi bố lấy ra một trong số những tấm danh thϊếp - đều mới và có chữ viết lấp lánh - rồi bố viết lên trên đó:

"Thưa cô giáo, tôi xin gửi lời chào tới cô giáo và mong cô thông cảm vì Nicolas đã không làm bài tập số học. Hôm qua ở trường về cháu bị sốt nhẹ và chúng tôi buộc phải cho cháu đi ngủ sớm".

- Nhưng bố báo cho con biết, Nicolas, bố nói. Đây là lần cuối cùng trong năm nay bố viết thư xin phép, con hiểu chưa?

- À! Vâng, thưa bố. - Tôi nói.

Bố đề ngày lên đó, ký tên, rồi mẹ nói với chúng tôi bữa ăn tối đã sẵn sàng. Thật là tuyệt vời vì có món thịt quay, những củ khoai tây nhỏ và cả nhà đều hài lòng.

Sáng hôm sau, khi tôi đến trường, lũ bạn đang bàn tán về bài tập số học.

- Tao tìm ra đáp số là 3508 quả trứng, thằng Geoffroy nói.

Điều này làm thằng Eudes cười lăn lộn:

- Ê bọn mày, Geoffroy nó tìm ra đáp số là 3508 quả trứng.

- Tao cũng vậy, Agnan nói, nó luôn là đứa đứng đầu lớp và là cục cưng của cô giáo.

Thế là thằng Eudes thôi không cười nữa, nó đứng ra một góc sân và bắt đầu chữa lại bài trong vở của mình.

Hai thằng Joachim và Maixent cùng tìm ra kết quả giống nhau: 3,76 quả trứng. Mỗi lần có bài tập khó, Joachim và Maixent thường gọi điện cho nhau và cô giáo thường cho mỗi đứa một điểm không. Nhưng lần này thì bọn nó có vẻ rất yên tâm, vì là bố chúng nó đã gọi điện cho nhau.

- Thế còn mày, mày ra bao nhiêu? Alceste hỏi tôi.

- Tao chẳng ra cái gì cả, tôi nói. Tao có thư xin phép đây.

Rồi tôi đưa tấm danh thϊếp của bố cho lũ bạn xem.

- Mày thật là may, Clotaire nói. Bố tao chẳng muốn viết thư xin phép cho tao nữa, kể từ khi tao vẫn bị phạt bởi cái thư xin phép bố tao viết lần trước.

- Tao cũng thế, bố tao không muốn viết thư xin phép cho tao nữa, Rufus nói. Hơn nữa, mỗi lần muốn có một thư xin phép thì ở nhà lại xảy ra bao nhiêu chuyện, thành ra tao thà làm bài tập còn hơn.

- Nhà tao cũng vậy, chẳng dễ chút nào, tôi nói. Mà bố tao cũng đã nói năm nay bố tao sẽ không viết thêm thư xin phép nào nữa.

- Bố mày nói đúng, Geoffroy nói. Cũng không nên để lúc nào cũng là cùng một người mang thư xin phép đến lớp. Hơn nữa cô giáo cũng chẳng tin nếu như tất cả lớp cùng mang thư xin phép đến nộp cho cô trong một ngày.

- Đúng thế! Alceste nói. Mày thật may vì sáng nay chẳng có đứa nào mang thư xin phép đến lớp.

Thế rồi chuông vào lớp reo lên và chúng tôi chạy ra xếp hàng. Thầy Hiệu Trưởng đi đến, thầy nói với chúng tôi:

- Các em, thầy Nước... thầy Dubon sẽ trông coi các em. Cô giáo của các em bị ốm, và cô đã gửi thư xin phép nghỉ buổi hôm nay.

(1611 - 1673)

KHI RA KHỎI TRƯỜNG, mỗi buổi chiều thứ Tư, chúng tôi thường khoan khoái vô cùng. Đầu tiên là vì đã hết giờ học, tiếp theo là vì ngày hôm sau là thứ Năm, chúng tôi không phải đến trường, rồi chúng tôi đi ngang qua rạp chiếu phim của khu phố - đó là ngày người ta sẽ thay chương trình mới, chúng tôi sẽ biết họ sắp chiếu phim gì, nếu đó là một bộ phim hay, về đến nhà chúng tôi sẽ xin bố mẹ tiền để hôm sau đi xem, thỉnh thoảng cũng thành công - mặc dù không phải lần nào cũng được, nhất là khi ở trường chúng tôi đã nghịch ngợm, hoặc khi chúng tôi bị điểm xấu.

Lần này, chúng tôi thấy họ chuẩn bị chiếu một phim hay khinh khủng, phim tên là Sự trở về của d"Artagnan và có rất nhiều ảnh trên đó. Có những chàng lính ngự lâm đang đánh nhau bằng kiếm, đầu đội những chiếc mũ rộng có gắn lông chim, chân đi những đôi ủng và mặc những chiếc áo choàng rất rộng, trông y như bộ đồ kỵ sĩ mà Geoffroy đã nhận được vào ngày sinh nhật của nó. Và cô giáo đã mắng nó vì nó mặc bộ đồ đó tới lớp.

- Tuần này tao là một trong hai lăm người đứng đầu lớp, thằng Joachim nói: chắc chắn bố tao sẽ cho tao tiền để xem phim.

- Còn tao, thằng Eudes nói, tao chỉ cần nhìn thẳng vào mắt bố tao và bố tao sẽ cho bất cứ thứ gì tao muốn.

- Bố mày có mà cho mấy cái tát, thằng Maixent nói.

- Mày có muốn một cái tát ngay bây giờ không? thằng Eudes hỏi.

- Hãy coi chừng - Maixent hét lên.

Thế rồi hai thằng rút thước kẻ trong cặp ra và bắt đầu chơi trò những người lính ngự lâm: chát, chát, chát, xung-phong!

- Bọn mày có biết d"Artagnan thật sự đã từng sống không? thằng Agnan nói. Tao đã đọc một cuốn sách trong đó người ta nói rằng ông ấy tên thật là Charles de Batz, sinh tại Lupiac thuộc vùng Gers, và ông ấy mất ở Maestricht (1611 - 1673).

Nhưng vì thằng Agnan luôn đứng đầu lớp và là cục cưng của cô giáo, chúng tôi không thích nó lắm vì thế chúng tôi chẳng buồn trả lời nó. Hơn nữa chúng tôi quá bận chơi trò lính ngự lâm bằng thước kẻ... chát, chát, chát, xung-phong, cho tới khi cô bán vé của rạp chiếu phim bước ra nói rằng chúng tôi cản trở mọi người vào rạp xem phim. Lúc đó, chúng tôi bèn bỏ đi và hẹn gặp nhau vào lúc hai giờ chiều ngày hôm sau trước cửa rạp. Bởi lẽ, nếu đến lúc hai giờ chúng tôi sẽ có thể xem bộ phim hai lần rưỡi. Lần xem thứ ba, nếu xem hết thì sẽ muộn quá, chúng tôi sẽ bị mắng khi về nhà và cũng sinh ra đủ chuyện phiền phức.

Về đến nhà, tôi đợi bố vì bố đi làm về bao giờ cũng muộn hơn tôi đi học về nhưng mà bố đã chẳng bao giờ phải làm bài tập. Đến khi bố về, tôi nói:

- Bố ơi, bố cho con tiền đi xem phim ngày mai.

- Con đã bị một điểm không ngữ pháp trong tuần này, Nicolas ạ, bố tôi nói, và bố đã nói với con là con sẽ không được đi xem phim rồi.

- Ôi, đi bố, tôi nói, cho con đi bố.

- Khóc lóc chẳng ích gì đâu, Nicolas, bố nói. Ngày mai, con sẽ ở nhà làm bài tập ngữ pháp. Bố không muốn có một đứa con trai dốt nát, chẳng biết gì cả, sau này con sẽ biết ơn bố.

- Nếu bố cho con tiền, con sẽ biết ơn bố ngay từ bây giờ, tôi nói.

- Đủ rồi, Nicolas! bố nói. Bố sẽ không thể ở mãi bên cạnh để cho con tiền được. Một ngày nào đó con sẽ phải tự đi làm kiếm tiền. Nếu con là một người dốt nát thì sẽ chẳng bao giờ con được đi xem phim.

Tôi khóc một tí xem thế nào nhưng chẳng ăn thua.

- Đủ rồi đấy - bố nói. Bố muốn được ăn bữa tối sớm một chút và sau đó có thể yên ổn ngồi nghe đài.

Thế là tôi quyết định dỗi.

Sau bữa tối, bố tôi ngồi trước máy nghe đài. Có một chương trình mà bố rất thích, đó là chương trình trong đó có một ông cứ hét lên và nói rất nhiều Ông này buồn cười kinh khủng, đặt rất nhiều câu hỏi cho những ông khác nói ít hơn rất nhiều. Khi cái ông bị hỏi trả lời được câu hỏi, tất cả mọi người hét ầm lên và ông đó thắng. Khi đó, ông ấy có thể ra về với rất nhiều tiền được người ta cho, hoặc ở lại để cho cái ông đặt câu hỏi lại hỏi thêm một câu nữa. Nếu như cái ông trả lời lại trả lời được, người ta sẽ cho ông ấy nhiều tiền gấp đôi, và mọi người lại hét to gấp hai. Còn nếu ông ấy không trả lời, cái ông đặt câu hỏi sẽ rất buồn, sẽ chẳng cho ông kia chút tiền nào cả, và mọi người kêu lên: "Ồ!"

Tối hôm đó, cái ông trong đài đã trả lời tất cả các câu hỏi, và cái ông nói nhiều điểm cao khi đi học, đúng không, Nicolas?

Tôi không muốn trả lời lắm, vì tôi vẫn còn đang dỗi. Đúng thế chứ còn gì, suy cho cùng thì chả công bằng gì cả. Được một lần ở rạp chiếu một bộ phim mà tôi thích tại sao tôi lại không được quyền đi xem? Lần nào cũng vậy, mỗi khi tôi muốn một thứ gì đó thì tôi đều bị cấm. Một ngày nào đó, tôi sẽ đi khỏi nhà rồi mọi người sẽ tha hồ mà luyến tiếc tôi, rồi họ sẽ bảo: "Thật đáng tiếc là chúng ta đã không cho Nicolas tiền đi xem phim." Suy cho cùng, tôi đã bị một điểm không môn ngữ pháp, nhưng môn tập đọc, và có lẽ nếu tôi hứa với bố sẽ học tốt môn ngữ pháp, nhưng môn tập đọc tôi đã được 14 điểm (*), tôi rất giỏi môn tập đọc, và có lẽ nếu tôi hứa với bố sẽ học tốt môn ngữ pháp trong tuần sau thì bố sẽ cho tôi tiền đi xem phim, mà nếu tôi có thể đi xem phim thì, tôi thề đấy, tôi sẽ học chăm khủng khϊếp.

- Bố ơi, con bảo này... tôi nói.

- Im nào, Nicolas - bố kêu lên, để yên cho bố nghe đài.

- Xin mời anh, cái ông trong đài nói, đây là một câu hỏi đáng giá một triệu không trăm hai mươi tư ngàn phơ-răng tiền cũ: một nhân vật trở nên nổi tiếng nhờ một cuốn tiểu thuyết đã sinh ra ở Lupiac. Ông ta là ai? Hãy cho biết ngày sinh và ngày mất của ông ta? Ông ta qua đời ở đâu?

- Bố ơi, nếu bố cho con tiền xem phim, con hứa con sẽ học thật tốt ở trường, nhất là môn ngữ pháp, tôi nói.

- Yên lặng nào, Nicolas - bố quát, để bố nghe câu trả lời.

- Đó là Charles de Batz d"Artagnan, tôi nói, ông ấy sinh ở Lupiac, thuộc vùng Gers, mất tại Maestricht (1611 - 1673); thế còn tiền thì sao, bố sẽ cho con chứ?

- Nicolas- bố hét lên, con thật khó chịu, con làm bố không nghe được câu...

- Đúng rồi, hoan hô anh! Ông trong đài hét lên. Ông ta đúng là Charles de Batz, tức đức ông d"Artagnan, sinh ra tại Lupiac thuộc vùng Gers, và mất tại Maestricht (1611 - 1673)!...

Bố tôi đúng là một ông bố tuyệt nhất trần đời, bố đã cho tiền đi xem phim.

Có một điều tôi không hiểu, là chẳng biết vì sao từ lúc đó bố tôi cứ luôn nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe.

Chú thích:

(*) Thang điểm của Pháp là 20.

CON THỎ TUYỆT VỜI

HÔM NAY Ở TRƯỜNG THẬT LÀ TUYỆT! Vì chúng tôi đã rất ngoan suốt cả tuần, cô giáo đã mang đất nặn đến, cô chia cho mỗi đứa chúng tôi một ít, và cô đã dạy chúng tôi nặn một con thỏ con với đôi tai rất dài.

Con thỏ của tôi đẹp nhất trong cả lớp, chính cô giáo đã nói như vậy. Thằng Agnan không vui tí nào và nó bảo như thế không công bằng, con thỏ của nó cũng đẹp như của tôi và tôi đã bắt chước nhưng tất nhiên là không phải vậy. Sự thật về thằng Agnan này là nó luôn đứng đầu lớp và là trò cưng của cô giáo vì thế nó không thích khi có một ai khác được khen chứ không phải là nó. Thế rồi trong lúc thằng Agnan khóc, cô giáo đã phạt những đứa khác bởi thay vì nặn thỏ chúng nó lại dùng đất nặn ném nhau.

Thằng Alceste không ném nhau nhưng nó cũng không muốn nặn thỏ. Nó đã nếm thử đất nặn và không thích mùi vị ấy lắm, và cô giáo nói lần này sẽ là lần cuối cùng cô tìm cách làm cho chúng tôi vui. Đúng là một buổi học hay cực.

Tôi về đến nhà và vô cùng hài lòng, tôi cầm con thỏ trong tay vì để trong cặp sẽ bị bẹp. Về đến nhà, tôi chạy vào trong bếp và hét lên:

- Mẹ ơi, nhìn này!

Mẹ buột miệng kêu to một tiếng và giật mình quay người lại.

- Nicolas, đã bao nhiêu lần mẹ bảo con không được chạy vào trong bếp như một tên ăn cướp rồi?

Lúc đó tôi chìa con thỏ ra cho mẹ.

- Được rồi, con đi rửa tay đi, mẹ nói. Bữa chiều đã sẵn sàng rồi đấy.

- Nhưng mẹ phải nhìn con thỏ của con, me ơi, tôi nói. Cô giáo đã bảo con thỏ của con đẹp nhất lớp đấy.

- Tốt lắm, tốt lắm, mẹ nói. Giờ thì con đi chuẩn bị đi.

Nhưng tôi, tôi biết thừa mẹ đã chẳng nhìn con thỏ của tôi. Mỗi khi mẹ bảo: "Tốt lắm, tốt lắm" như vậy có nghĩa là mẹ chỉ nhìn lấy lệ thôi.

- Nhưng mẹ đã nhìn con thỏ của con đâu, tôi nói.

- Nicolas! mẹ la lên. Mẹ đã bảo con phải đi chuẩn bị ăn chiều rồi. Không cần con làm mẹ khó chịu thì mẹ cũng đã bực mình lắm rồi đây. Mẹ không thể chịu đựng được nếu như con còn làm cho mẹ khó chịu thêm.

Thế này thì quá lắm rồi, tôi đã làm được một con thỏ đẹp kinh khủng đến cô giáo cũng phải bảo đó là con thỏ đẹp nhất trong lớp, ngay cả Agnan là cục cưng của cô cũng phải ghen tị, vậy mà về đến nhà tôi lại còn bị mắng.

Suy cho cùng thì thật chẳng công bằng tí nào, và thế là tôi đưa chân đá một cái vào ghế tròn trong nhà bếp rồi bỏ chạy ra ngoài. Tôi chui vào phòng tôi ngồi dỗi, rồi tôi nhảy lên trên giường, nhưng trước đó tôi đã cẩn thận để con thỏ lên bàn học để khỏi bị đè lên nó.

Rồi mẹ vào phòng tôi.

- Con vẫn chưa thôi mè nheo phải không, Nicolas? mẹ bảo tôi. Con xuống nhà ăn bữa chiều ngay nếu như con không muốn mẹ kể hết cho bố nghe.

- Mẹ chưa hề nhìn con thỏ của con -Tôi nói.

- Rồi, rồi, rồi! mẹ nói với tôi. Mẹ đã xem con thỏ của con, con thỏ của con rất đẹp. Đấy, con hài lòng chưa? Bây giờ thì con phải ngoan, nếu không mẹ sẽ nổi cáu đấy.

- Sao mẹ lại không thích con thỏ của con? Tôi nói, và tôi bắt đầu khóc, vì đúng vậy, thật phí công lúc nào cũng cố gắng học tốt ở trường để rồi về nhà thì chẳng ai thích con thỏ mình làm.

Thế rồi chúng tôi nghe thấy tiếng bố ở dưới nhà vọng lên.

- Mọi người đâu cả rồi? bố kêu lên. Bố về rồi, hôm nay bố về sớm đây.

Rồi bố vào phòng tôi.

- Thế nào? bố hỏi. Có chuyện gì vậy? Từ ngoài vườn đã nghe thấy tiếng la hét rồi.

- Chuyện gì xảy ra à, mẹ nói, Nicolas rất khó chịu kể từ lúc nó đi học về tới giờ. Đấy, chuyện xảy ra là vậy đấy.

- Con có khó chịu đâu, tôi nói.

- Bình tĩnh đã nào, bố nói.

- Hay lắm! mẹ trả lời. Hay lắm! Anh cứ bênh vực nó trước mặt em đi. Sau đó thì anh đừng có ngạc nhiên nếu như nó trở thành đứa hư đốn.

- Anh bênh vực nó trước mặt em ư? bố nói. Nhưng anh chẳng bênh vực ai cả. Anh cố tình về nhà sớm hơn mọi ngày để rồi phải chứng kiến cả một màn bi kịch trong nhà. Thế mà anh đã vui vì có thể về nhà sớm sau một ngày làm việc vất vả, quả thật là vui quá.

- Thế còn em? mẹ hỏi, anh nghĩ một ngày của em không vất vả hay sao? Anh còn được ra ngoài, được gặp gỡ người này người khác. Còn em thì giam mình trong nhà như người hầu, lăn mình ra làm cho cái nhà này thành một chỗ có thể ở được, vậy mà em lại còn phải chịu đựng thêm cả thái độ khó chịu của các người nữa.

- Anh ư, thái độ của anh mà là khó chịu ư? bố vừa hét lên vừa đấm tay xuống mặt bàn học của tôi, và tôi vô cùng sợ vì suýt nữa bố đã đập trúng chú thỏ của tôi, nếu bị đập phải thì chắc chắn nó đã bị bẹp nát ra rồi.

- Tất nhiên là thái độ của anh rất khó chịu chứ còn gì nữa, mẹ nói. Mà em nghĩ tốt nhất anh không nên gào lên trước mặt con như vậy.

- Nhưng nếu anh không nhầm thì chẳng phải tại anh mà nó khóc, bố đáp.

- Đúng vậy, đúng vậy, thà anh nói luôn là em hành hạ nó đi cho xong, mẹ nói.

Đến đây, bố nắm chặt hai tay để lên hai bên má rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, và vì phòng tôi rất bé nên bố cứ phải quay người lên tục.

- Tôi phải phát điên lên mất thôi! bố hét lên. Tôi đang phát điên lên đây.

Thế là mẹ ngồi xuống giường của tôi, mẹ thở hắt ra rất nhiều lần, rồi mẹ bắt đầu khóc, mà tôi thì chẳng thích mẹ khóc chút nào, vì vậy tôi cũng khóc, còn bố thì thôi không đi lại nữa, bố nhìn mẹ và tôi rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ, bố vòng tay ôm lấy vai mẹ, bố rút ra một chiếc khăn mùi xoa đưa cho mẹ và mẹ sụt sịt rất to.

- Thôi nào, thôi nào, em yêu, bố nói. Thật nực cười vì chúng ta đã làm ầm lên như vậy. Cả hai chúng ta đều đang bực bội... Nicolas, con lau nước mắt đi... chính vì thế mà chúng ta cứ đối đáp mà không suy nghĩ gì.

- Anh nói đúng, mẹ đáp. Nhưng biết làm thế nào được, khi cả ngày hôm nay trời âm u, mà thằng bé lại còn...

- Đúng thế, đúng thế, bố nói. Anh tin chắc là mọi chuyện sẽ ổn thoả cả thôi mà. Đối với trẻ con phải tâm lý một chút, em cũng biết rồi còn gì. Chờ một chút, rồi em sẽ thấy.

Thế rồi bố quay sang tôi và đưa tay vuốt tóc tôi.

- Có đúng không, bố nói, Nicolas của bố sẽ rất ngoan với mẹ và bây giờ con sẽ xin lỗi mẹ, phải không?

Tôi trả lời đúng, vì ở nhà lúc tuyệt vời nhất là khi tất cả mọi người không cãi nhau nữa.

- Em cũng đã hơi bất công đối với con, mẹ nói. Anh có biết ở trường Nicolas của chúng ta đã rất cố gắng. Cô giáo đã khen nó trước mặt tất cả các bạn của nó đấy.

- Giỏi quá còn gì, bố nói. Thật là tuyệt! Hai mẹ con thấy không, chẳng có gì đáng phải khóc lóc cả. Nhưng dù sao đi nữa thì anh cũng đói rồi, chúng ta xuống ăn bữa chiều thôi. Sau đó, Nicolas sẽ kể cho bố nghe về thành tích ở trường.

Và cả bố lẫn mẹ cùng cười. Còn tôi, tôi vô cùng mừng rỡ. Trong khi bố hôn mẹ tôi chạy ra lấy con thỏ của tôi cho bố xem.

Lúc đó, bố quay lại và nói với tôi:

- Thôi nào, Nicolas, bây giờ mọi chuyện xong xuôi cả rồi, con sẽ ngoan ngoãn chứ, đúng không? Vì thế, hãy vứt ngay cái thứ bẩn thỉu con đang cầm trong tay đi, ra rửa tay sạch sẽ rồi chuẩn bị ăn chiều.

SINH NHẬT CỦA CLOTAIRE

CÓ MỘT BUỔI SINH NHẬT CỰC KỲ KINH KHỦNG, chiều nay, ở nhà thằng Clotaire. Thằng Clotaire là đứa luôn luôn đứng bét lớp, hôm nay là sinh nhật của nó và tất cả chúng tôi đều được mời đến nhà nó ăn bữa chiều.

Khi tôi đến nhà Clotaire, tất cả lũ bạn đều đã có mặt. Mẹ hôn tôi và mẹ nói mẹ sẽ đến vào lúc sáu giờ để đơn tôi, và mẹ yêu cầu tôi phải thật ngoan. Tôi trả lời mẹ rằng tất nhiên, tôi sẽ ngoan như thường lệ, và mẹ nhìn tôi một lúc, rồi mẹ bảo mẹ sẽ thử xem có thể đến đón tôi lúc năm giờ ba mươi được không.

Đích thân thằng Clotaire ra mở cửa cho tôi: "Mày mang gì đến làm quà cho tao thế?", nó hỏi tôi. Tôi đưa gói quà cho nó, nó mở ra, đó là một cuốn sách địa lý có hình vẽ và bản đồ. "Dù sao thì cũng cảm ơn", thằng Clotaire bảo tôi, rồi nó dẫn tôi vào phòng ăn, nơi tất cả các bạn khác đã ngồi sẵn để ăn bữa chiều. Tôi nhìn thấy thằng bạn Alceste của tôi ngồi trong một góc phòng: nó là đứa to béo ăn nhiều, nó cầm một cái gói trong tay. "Mày vẫn chưa đưa quà của mày à?", tôi hỏi. "Rồi chứ, tao đã đưa quà rồi; cái gói này không phải là quà, mà là của tao", rồi nó mở cái gói ra, lấy ra một chiếc bánh mì kẹp pho-mát và bắt đầu ăn.

Bố mẹ của Clotaire đều ở nhà, bọn họ rất dễ chịu. "Thôi nào các cháu, ngồi vào bàn đi!" bố Clotaire nói. Tất cả chúng tôi chạy lại ngồi vào ghế, và thằng Geoffroy, để pha trò, đã đưa chân ra ngáng Eudes khiến thằng này ngã vào người Agnan và làm nó khóc toáng lên. Thằng Agnan lúc nào cũng khóc. Thật là ngốc mới đưa chân ra ngáng Eudes, vì nó rất khoẻ và nó lại rất thích đấm vào mũi người khác, và lần này với Geoffroy nó cũng không hề đấm trượt, mũi Geoffroy bắt đầu chảy máu, thật khổ cho mẹ của Clotaire vì bà ấy vừa mới thay một cái khăn trải bàn sạch bong. Hơn nữa, tất cả những chuyện này đã khiến cho mẹ Clotaire không vui chút nào, bà ấy nói với chúng tôi: "Nếu các cháu không ngồi yên bác sẽ gọi cho bố mẹ các cháu và bác sẽ bảo bố mẹ đến đưa các cháu về ngay lập tức đấy!" Nhưng bố Clotaire bảo: "Bình tĩnh nào, em yêu. Chúng là trẻ con mà, chúng vui đùa nhưng chúng sẽ ngoan thôi, phải không nào các bạn nhỏ? - Nhưng cháu chẳng thấy vui gì, cháu thấy đau khinh khủng", Agnan trả lời, nó vẫn đang tìm kính và nó rất biết cách ăn nói, bởi vì nó luôn đứng đầu trong lớp. "Cháu đã mang quà đến, vì thế cháu được quyền ăn bữa chiều, hai bác không thể bắt cháu về trước khi cho cháu ăn được!" Alceste vừa nói vừa phun ra những miếng bánh mì kẹp pho-mát. "Ngồi xuống", bố Clotaire quát lên và ông ấy chẳng có vẻ đùa chút nào.

Chúng tôi ngồi xuống quanh bàn, và trong khi mẹ Clotaire mang sô-cô-la tới cho chúng tôi, bố Clotaire phát cho chúng tôi những chiếc mũ bằng giấy để đội lên đầu. Còn ông ấy thì tự mình đội một chiếc mũ lính thủy có gắn một quả bông đỏ. "Nếu các cháu ngoan ngoãn thì sau khi ăn chiều bác sẽ múa rối cho các cháu xem", ông ấy nói với chúng tôi. "Với cái mũ thế kia thì bác sẽ chẳng gặp khó khăn gì đâu", Eudes nói, và bố Clotaire đã chụp một cái mũ lên đầu nó, nhưng bác ấy làm không khéo lắm vì chiếc mũ sụp xuống tận cổ nó.

Bữa chiều khá ngon, có hàng đống bánh ga-tô sinh nhật cắm đầy nến trên đó chúng tôi đọc được dòng chữ viết bằng kem trắng: "Mừng sinh nhật". Clotaire rất tự hào. "Chính tao đã tự viết chữ lên trên bánh ga-tô", nó nói với chúng tôi. "Mày thổi nến đi, để bọn mình còn được ăn bánh chứ?" Alcest hỏi.

Clotaire thổi nến rồi chúng tôi ăn bánh và Rufus đã phải vội vàng chạy ra khỏi bàn cùng với mẹ Clotaire vì nó bị khó chịu trong người.

- Bây giờ các cháu đã ăn bữa chiều xong, tất cả hãy ra ngoài phòng khách, bố Clotaire nói, bác sẽ cho rối diễn trò.

Rồi bố Clotaire quay ngay người lại nhìn Eudes nhưng nó không nói gì. Lần này thì Alceste là đứa lên tiếng. Nó bảo:

- Sao lại thế? Bữa chiều đã kết thúc rồi ư?

- Ra phòng khách! bố Clotaire hét lên.

Tôi rất vui vì quả thật tôi rất thích múa rối. Bố của Clotaire thật là tuyệt vời! Trong phòng khách, bố mẹ Clotaire đã xếp sẵn ghế tựa và ghế phô-tơi thành từng hàng ngay trước sân khấu múa rối. "Em trông chúng nó nhé", bố Clotaire nói với mẹ Clotaire. Nhưng mẹ Clotaire bảo bà ấy còn phải lau phòng ăn và bà ấy đi mất. "Thôi được, bố Clotaire nói với chúng tôi, các cháu hãy ngoan ngoãn ngồi vào ghế, còn bác thì sẽ ra phía sau sân khấu và chúng ta sẽ bắt đầu buổi diễn".

Chúng tôi ngoan ngoãn ngồi vào chỗ chúng tôi chỉ làm đổ có một cái ghế, rất tiếc là Agnan đang ngồi trên đó, thế là nó bắt đầu khóc nhè. Màn sân khấu được kéo ra, song thay vì nhìn thấy những con rối, chúng tôi lại thấy đầu của bố Clotaire thò ra, mặt đỏ gay và chẳng có vẻ hài lòng gì cả.

- Các cháu có chịu ngồi yên không nào? Bác ấy quát lên.

Rồi Eudes bắt đầu vỗ tay và nó bảo bố Clotaire đóng rối rất hay. Bố Clotaire nhìn Eudes, ông ấy thở ra một hơi thật dài và cái đầu của ông ấy liền biến mất.

Từ phía sau sân khấu, bố Clotaire đập ba tiếng thật to để báo hiệu buổi diễn sắp bắt đầu.Màn sân khấu mở ra và chúng tôi nhìn thấy con rối Guignol với một chiếc gậy trong tay đang muốn đánh cho viên cảnh sát một trận, điều này làm Rufus tự ái, vì bố nó là cảnh sát. Eudes thì có vẻ thất vọng, nó thích cái màn đầu tiên của vở diễn hơn, lúc có cái đầu của bố Clotaire thò ra. Tôi thì thấy múa rối khá hay và bố Clotaire đã diễn hết mình, ông ấy diễn cảnh con rối Guignol cãi nhau với vợ và ông ấy còn thay đổi cả giọng nói, điều này chắc hẳn chẳng dễ dàng gì.

Tôi đã chẳng được xem đoạn tiếp theo của vở rối, vì thằng Alceste sau khi chạy vào phòng ăn xem có còn gì ăn được trên bàn không, đã quay lại và bảo với chúng tôi:

- Ê! Chúng mày ơi, ở đây có vô tuyến đấy.

Thế là tất cả chúng tôi đều chạy ra xem, và thật là tuyệt vì đúng lúc đó họ chiếu một bộ phim phiêu lưu mạo hiểm rất hay, trong đó có những người mặc áo giáp sắt. Đó là một câu chuyện thời xưa, có một chàng trai trẻ ăn cắp tiền của những người giàu để chia cho người nghèo, và hình như làm thế là rất tốt vì ai cũng rất yêu quý chàng trai trẻ ấy, chỉ trừ những người ác, tức là những người đã bị anh ta ăn cắp mất tiền. Geoffroy đang kể cho chúng tôi nghe rằng bố nó đã mua cho nó một bộ giáp sắt giống như trong phim, và lần sau nó sẽ mặc bộ giáp sắt đó đến trường, thì chúng tôi nhe thấy phía sau lưng có một giọng nói rất to quát lên: "Các cháu muốn chọc tức bác có phải không?"

Chúng tôi quay lại và nhìn thấy bố Clotaire. Ông ấy có vẻ tức giận nhưng trông ấy rất buồn cười với chiếc mũ lính thuỷ và mỗi tay cầm một con rối. Lẽ ra Rufus không nên cười vì bố Clotaire đã dùng con rối cảnh sát để tát nhẹ Rufus, điều này chắc đã khiến nó nhớ tới bố ở nhà, nhưng nó có vẻ không thích như thế và bắt đầu hét lên. Mẹ Clotaire chạy từ nhà bếp ra để xem chuyện gì xảy ra và thằng Alceste hỏi bác ấy có còn gì để ăn không. "Đủ rồi, yên lặng nào!", bố Clotaire quát to và đập tay lên vô tuyến khiến nó dừng lại sau một hồi phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, thật đáng tiếc vì lúc đó tôi đang xem đến đoạn những người ác bị lấy cắp tiền chuẩn bị treo cổ chàng trai trẻ lên và tôi rất mong anh ta có thể thoát được.

Mẹ Clotaire nói với bố Clotaire phải bình tĩnh vì chúng tôi chỉ là một lũ trẻ con, vì suy cho cùng thì chính ông ấy là người đã nghĩ ra việc tổ chức bữa tiệc này và mời các bạn của Clotaire đến. Còn Clotaire thì khóc vì chiếc vô tuyến chẳng chịu bật lên nữa. Tất cả chúng tôi đều chơi thật vui nhưng đã đến sáu giờ và bố mẹ chúng tôi đã đến đón chúng tôi về nhà.

Ngày hôm sau, khi đến trường, Clotaire rất buồn. Nó bảo tại chúng tôi mà nó sẽ chẳng bao giờ được lái tàu hoả, nó giải thích với chúng tôi rằng nó muốn sau này lớn lên sẽ lái tàu hoả nhưng sau bữa tiệc ngày hôm qua nó sẽ chẳng thể lớn lên được vì bố nó bảo nó sẽ chẳng bao giờ có sinh nhật nữa.

XONG RỒI, THẾ LÀ NHÀ TÔI ĐÃ CÓ VÔ TUYẾN!

XONG RỒI! Thế là nhà tôi cũng sắp có một cái vô tuyến! Giống y như cái ở nhà thằng Clotaire, tức là đứa bạn học cùng với tôi ở trường và lúc nào cũng đứng bét lớp nhưng nó rất tốt bụng. Nếu như nó đứng bét lớp thì chẳng qua là vì nó không hề giỏi số học, ngữ pháp, lịch sử và địa lý, chỉ có môn vẽ là nó học khá nhất, nên nó đứng gần bét lớp, bởi vì vẫn còn Maixent là đứa thuận tay trái. Bố không muốn có vô tuyến chút nào, bố bảo nhất định vì thế mà tôi sẽ không chịu học bài và rồi tôi cũng sẽ đứng bét lớp. Rồi bố còn bảo vô tuyến rất hại mắt và rồi chúng tôi sẽ chẳng nói chuyện được với nhau trong gia đình nữa, sẽ chẳng ai trong nhà đọc những quyển sách bổ ích nữa cả. Thế rồi mẹ bảo suy cho cùng thì vô tuyến cũng chẳng phải là quá tồi tệ thế đâu và bố quyết định mua một cái vô tuyến.

Hôm nay là ngày người ta sẽ mang vô tuyến đến nhà tôi. Tôi sốt ruột vô cùng, bố thì làm ra vẻ chẳng có gì cả nhưng thật ra bố cũng sốt ruột, nhất là khi bố đã khoe trước với ông Blédurt, người hàng xóm của chúng tôi, mà ông ấy lại chẳng có vô tuyến.

Cuối cùng thì chiếc xe cam-nhông cũng đến trước cửa nhà tôi và chúng tôi nhìn thấy từ trên xe có một ông ôm chiếc vô tuyến bước xuống, trông nó có vẻ rất nặng. "Có phải ở đây đặt mua vô tuyến không ạ?" Ông ấy hỏi. Bố nói với ông ấy rằng đúng vậy, nhưng bố bảo ông ấy chờ một chút rồi hẵng vào trong nhà. Bố đến bên hàng rào ngăn cách giữa nhà tôi với nhà ông Blédurt và gọi to: "Này Blédurt, lại đây mà xem!". Ông Blédurt có lẽ đã theo dõi chúng tôi qua cửa sổ, liền bước ngay ra sân. "Anh muốn gì thế? ông ấy hỏi, bây giờ ở trong nhà cũng chẳng được yên nữa!" "Lại đây xem cái vô tuyến của tôi!" bố hét lên, vô cùng tự hào. Ông Blédurt tiến lại gần ra vẻ không khẩn trương, nhưng tôi biết rất rõ ông ấy là người cực kỳ tò mò. "Ôi dào! Ông Blédurt nói, cái màn hình bé tí tẹo." "Màn hình bé tí tẹo, bố nói, mà hình bé tí tẹo. Anh hơi hâm hâm phải không? Chiếc vô tuyến này có màn hình tới năm mươi tư xăng -ti -mét đấy! Chẳng qua là anh ghen tị, có thế thôi!" Ông Blédurt bắt đầu cười, song giọng cười chẳng có vẻ gì là vui cả. "Tôi mà ghen tị ư?" Ông ấy lại cười. "Nếu tôi mà muốn mua vô tuyến, thì tôi đã mua từ lâu rồi. Nhà tôi có cả một cái đàn piano, anh ạ! Tôi còn có một đống đĩa nhạc cổ điển, thưa anh. Tôi có hàng đống sách, anh ạ!" "Anh cứ nói thế thôi, bố hét lên, tóm lại là anh ghen tị!" "Vậy sao?", ông Blédurt hỏi. "Đúng thế!", bố trả lời và rồi cái ông ôm vô tuyến hỏi liệu có còn phải đợi lâu nữa không, vì cái vô tuyến rất nặng và ông ấy còn phải đi giao vô tuyến cho nhiều nhà nữa. Đúng là chúng tôi đã quên hẳn ông ấy.

Bố đưa ông ấy vào trong nhà. Mặt ông ấy ướt đẫm mồ hôi, đúng là cái vô tuyến trông rất nặng. "Tôi phải để nó ở đâu đây?" ông ấy hỏi. " Để xem nào, mẹ vừa nói vừa bước từ trong bếp ra vẻ rất hài lòng, để xem, để xem", rồi mẹ đặt một ngón tay lên má và bắt đầu suy nghĩ. "Thưa bà, ông ấy nói, bà đã quyết định chưa, nặng quá!" "Để lên chiếc bàn nhỏ trong góc kia kìa", bố nói. Ông ấy định đi ra đó thì mẹ lại bảo không, cái bàn đó dùng để uống trà khi nào mẹ có bạn đến nhà. Ông ấy liền dừng lại và thở dài rất to. Mẹ do dự giữa chiếc giá, nhưng nó không được chắc chắn lắm, chiếc tủ nhỏ, nhưng lại không thể đặt ghế phô -tơi ở trước đó được, hoặc chiếc bàn giấy, nhưng lại hơi vướng cửa sổ. "Thôi nào, em quyết định xong chưa?", bố hỏi, có vẻ hơi bực mình. Mẹ nổi cáu và nói mẹ không thích bị người tao giục và mẹ không thể chấp nhận được khi người ta nói với mẹ bằng cái giọng như vậy, nhất là trước mặt người lạ. "Nhanh lên không tôi buông tay đây!" Ông kia kêu lên, và ngay lập tức mẹ chỉ đến chiếc bàn mà bố nói lúc đầu. Chú ấy để chiếc vô tuyến lên bàn và thở ra nhẹ nhõm. Tôi thực sự tin rằng chiếc vô tuyến phải rất nặng.

Rồi ông ấy cắm phích điện, xoay một loạt núm và màn hình bật lên, nhưng thay vì thấy những chàng cao bồi hoặc những ông béo rất xấu xí đang vật nhau như trong vô tuyến nhà Clotaire, chúng tôi lại nhìn thấy hàng loạt tia sáng nhấp nháy và những chấm đen. "Không thể xem rõ hơn được à?", bố hỏi. "Tôi phải cắm ăng-ten, ông ấy đáp, nhưng ông bà đã làm tôi bị muộn quá, tôi sẽ quay lại sau khi giao xong hàng cho những nhà khác, sẽ không lâu lắm đâu". Và rồi ông ấy đi mất.

Tôi rất chán vì vô tuyến vẫn chưa chạy. Tôi nghĩ là bố mẹ cũng vậy. "Thế nhé, bây giờ phải giao hẹn trước, bố nói. Khi nào bố bảo con đi làm bài hoặc đi ngủ thì con phải nghe lời đấy!" "Vâng, thưa bố, tôi nói, tất nhiên là trừ khi có phim cao bồi." Bố tức giận đỏ cả mặt và bảo tôi dù có phim cao bồi hay không, khi nào bố bảo tôi không được xem nữa thì nhất định tôi không được xem, và thế là tôi bắt đầu khóc. "Thôi nào, mẹ nói, tại sao anh lại hét lên với nó như thế, tội nghiệp thằng bé, anh làm nó khóc rồi kìa!" "Đúng rồi, bố nói, em cứ bênh nó đi!" Mẹ bắt đầu nói rất chậm rãi, giống như khi mẹ vô cùng tức giận. Mẹ nói bố cần phải biết thông cảm, và suy cho cùng thì chính bố cũng sẽ khó chịu nếu như có ai đó cấm không cho bố xem một trong những trận bóng đá chán ngắt. "Những trận bóng đá chán ngắt ư! Bố la lên. Em phải biết rằng chính vì những trận bóng đá chán ngắt, theo cách nói của em đó, mà anh đã mua cái vô tuyến này chứ!" Mẹ bảo nghe chưa chi đã có vẻ hay ho nhỉ, tôi đồng tình ngay với mẹ vì quả thật những trận bóng đá bao giờ cũng hay cực! "Đúng vậy, bố nói, anh không mua cái vô tuyến này để xem các chương trình dạy nấu ăn, mặc dù đúng là em cũng rất cần phải xem các chương trình đó!" "Em phải xem các chương trình đó ư?" mẹ nói. "Đúng vậy, em rất cần xem các chương trình ấy, ít ra em cũng sẽ học được cách để làm mì ống không bị chát đen như tối qua!" Mẹ bắt đầu khóc, mẹ bảo mẹ chưa bao giờ nghe thấy những lời nói bạc bẽo như vậy và mẹ sẽ bỏ về nhà mẹ của mẹ, tức là bà của tôi. Tôi muốn dàn xếp mọi chuyện cho ổn thỏa. "Món mì hôm qua không bị cháy, tôi nói, mà là món khoai tây nghiền hôm kia chứ." Nhưng điều này chẳng giúp ích được gì, bởi vì tất cả mọi người đều trở nên bực bội. "Con không được nói leo như thế!", bố bảo tôi, và thế là tôi lại bắt đầu khóc, tôi nói rằng tôi vô cùng bất hạnh, rằng những lời nói đó quá đỗi bạc bẽo và tôi sẽ đến nhà thằng Clotaire xem phim cao bồi.

Bố nhìn mẹ và tôi, bố giơ hai tay lên trần nhà và đi đi lại lại trong phòng khách, rồi bố dừng lại trước mặt mẹ và bố nói suy cho cùng bố thích nhất phần cháy trong món khoai tây nghiền và thức ăn của mẹ chắc chắn ngon hơn nhiều so với những món ăn trong vô tuyến. Mẹ thôi không khóc nữa, và thở dài khe khẽ và mẹ bảo suy cho cùng thì mẹ cũng rất thích các trận bóng đá. "Ồ không, ồ không", bố nói, rồi bố và mẹ ôm hôn nhau. Tôi bảo rằng tôi cũng chẳng cần xem các phim cao bồi, thế là, cả bố và mẹ đều ôm lấy tôi mà hôn. Cả nhà chúng tôi đều rất vui vẻ.

Chỉ có một người không vui và có vẻ ngạc nhiên, đó là cái ông mang vô tuyến đến, vì khi ông ấy quay lại để cắm ăng-ten, chúng tôi đã trả lại vô tuyến cho ông ấy và nói rằng chúng tôi chẳng thích gì các chương trình chiếu trên đó.

BÀI HỌC

KHI Ở NHÀ BIẾT RẰNG tôi đứng bét lớp môn số học, thì trong nhà đã xảy ra một chuyện khủng khϊếp! Cứ như là lỗi tại tôi mà thằng Clotaire bị ốm và phải nghỉ ở nhà đúng vào ngày kiểm tra môn số học! Đúng thế chứ còn sao nữa, suy cho cùng thì cũng phải có ai đó đứng bét lớp thay cho nó khi nó nghỉ học chứ!

Bố quát tháo ầm ĩ, bố bảo rằng tôi đã chuẩn bị cho mình một tương lai mới sáng sủa làm sao. Ối chao ôi, rằng để đạt được kết quả như vậy thì đúng là chẳng khó nhọc gì. Nhưng tất nhiên tôi chỉ nghĩ đến chuyện chơi thôi, không bao giờ biết tự nhủ rằng một ngày nào đó bố sẽ không thể ở bên cạnh tôi để tiếp tục chu cấp cho mọi nhu cầu của tôi được nữa; rằng hồi còn bằng tuổi tôi bố lúc nào cũng đứng đầu lớp và bố của bố kinh khủng là tự hào về bố; rằng bố đang tự hỏi không biết có nên đưa tôi vào học nghề ngay trong một xưởng thợ nào đó, thay vì tiếp tục cho tôi đến trường học. Tôi nói với bố rằng tôi thấy học nghề cũng khá hay. Thế là bố bắt đầu hét lên hàng đống thứ độc địa, còn mẹ thì bảo mẹ tin chắc tôi sẽ rất cố gắng để đạt được kết quả tốt hơn ở trường.

- Không, bố nói. Nếu thế thì dễ dàng quá; nó không thể thoát nạn dễ như vậy được. Anh sẽ tìm thầy giáo đến dạy nó tại nhà, cho dù có đắt một chút cũng được, nhưng anh không muốn nghe người ta bảo con trai của anh là một đứa ngu ngốc. Thứ Năm hàng tuần, thay vì đi xem những thứ vớ vẩn ở rạp chiếu phim, nó sẽ ở nhà học thêm môn số học. Như thế sẽ tốt hơn nhiều cho nó.

Thế là tôi bật khóc, tôi gào lên và bắt đầu đá chân lung tung; tôi bảo chẳng ai yêu tôi cả, rằng tôi sẽ gϊếŧ tất cả mọi người sau đó tôi sẽ tự gϊếŧ mình. Và bố bảo tôi có muốn bị tét vào đít không; thế là tôi dỗi, và mẹ bảo rằng những buổi tối như thế này sẽ làm mẹ già đi mất nhiều tuổi, và cả nhà tôi cùng xuống ăn tối. Bữa tối có món khoai tây rán. Tuyệt vời.

Ngày hôm sau, bố nói với mẹ rằng ông Barlier - một trong những người bạn làm cùng cơ quan với bố - đã giới thiệu cho bố một gia sư, là con trai một người họ hàng với ông ấy và xem ra là một người giỏi môn số học kinh khủng.

- Cậu ấy là sinh viên, bố nói. Đây là lần đầu tiên cậu ấy đi dạy thêm, nhưng như vậy tốt hơn, cậu ấy sẽ có đầu óc mới mẻ và cậu ấy sẽ không bị trì trệ bởi những cách dạy học cũ kĩ. Hơn nữa, giá cả cũng rất phải chăng.

Tôi thử khóc một chút xem thế nào, nhưng bố trợn mắt lên nhìn tôi và mẹ bảo nếu tôi còn tiếp tục giở trò như tối qua thì mẹ sẽ đi khỏi nhà. Thế là tôi không nói gì nữa cả, nhưng tôi dỗi rất ác cho tới tận món tráng miệng (bánh kem!).

Thế rồi, đến chiều thứ Năm, có ai đó bấm chuông, mẹ ra mở cửa và đưa vào nhà một anh to béo đeo một cặp kính dày cộp, trông rất giống thằng Agnan nhưng mà già hơn, tuy là không nhiều lắm.

- Tên cháu là Cazalès, anh ấy nói. Cháu đến để dạy thêm.

- Tốt lắm, tốt lắm, mẹ nói. Cô là mẹ của Nicolas, còn đây là Nicolas, học trò của cháu. Nicolas! Ra đây chào thầy giáo của con đi.

Anh Cazalès và tôi bắt tay nhau nhưng không siết chặt, bàn tay của anh Cazalès ướt đầm. Tôi hơi sợ một chút, rồi mẹ bảo tôi đưa anh Cazalès lên phòng tôi để anh ta dạy tôi học. Chúng tôi vào phòng và ngồi trước bàn học của tôi.

- Ờ... anh Cazalès nói. Các em làm gì ở trường?

- À, chúng em chơi trò Lancelot, tôi trả lời.

- Lancelot ư? Anh Cazalès hỏi.

- Vâng, cho tới tận tuần trước, chúng em vẫn còn chơi trò đuổi bóng, tôi giải thích, nhưng thầy Nước Lèo - tức là thầy giám thị của bọn em - đã tịch thu mất quả bóng và bọn em sẽ không được phép mang thêm quả bóng nào đến trường cho tới hết học kỳ này. Thế còn, để chơi trò Lancelot, cần phải có một đứa bò ra đất, để làm ngựa, và một đứa khác ngồi lên trên, tức là kỵ sĩ. Rồi các kỵ sĩ đánh nhau bằng cách đấm vào mũi, chính thằng Eudes đã nghĩ ra trò này, mà Eudes thì...

- Em quay lại ngồi vào đây! Anh Cazalès nói và nhìn tôi bằng đôi mắt trợn tròn sau cặp kính.

Thế là tôi quay về chỗ ngồi, và anh Cazalès nói với tôi anh ta không hỏi chúng tôi làm gì trong giờ ra chơi, mà muốn hỏi trong giờ số học. Điều này làm tôi hơi bực, tôi không nghĩ chúng tôi sẽ phải ngồi vào học ngay lập tức như vậy.

- Bọn em học phân số, tôi nói.

- Tốt, anh Cazalès nói, đưa vở cho anh xem nào.

Tôi đưa vở cho anh ấy xem, và anh Cazalès nhìn vào quyển vở. Anh ta nhìn tôi, rồi tháo đôi kính ra, lấy khăn lau mắt kính và lại nhìn vào quyển vở một lần nữa.

- Cái dòng chữ to đùng màu đỏ là do cô giáo viết vào đấy ạ, tôi giải thích.

- Phải, anh Cazalès nói. Nào, chúng ta bắt đầu. Phân số là gì?

Vì tôi chẳng trả lời gì cả, anh Cazalès lại nói:

- Là một số...

- Là một số, tôi nói.

- Thể hiện một hoặc nhiều...

- Thể hiện một hoặc nhiều, tôi nói.

- Phần của một đơn vị...

- Phần của một đơn vị, tôi nói.

- Đuợc chia ra như thế nào? Anh Cazalès hỏi tôi.

- Em không biết, tôi trả lời.

- Được chia ra đều nhau!

- Được chia ra đều nhau! Tôi nói.

Anh Cazalès lau trán.

- Xem nào, thử lấy một vài thí dụ thực tế. Nếu như em có một chiếc bánh ga-tô, hoặc một quả táo... Không, để cho dễ hơn, em có đồ chơi ở đây không?

Thế là chúng tôi mở tủ, có rất nhiều đồ chơi rơi ra, và anh Cazalès lấy những viên bi, anh để bi xuống đất rồi chúng tôi ngồi luôn xuống thảm.

- Ở đây có tám viên bi, anh Cazalès nói. Chúng ta sẽ giả sử rằng tám viên bi này làm thành một đơn vị. Anh lấy đi ba viên. Hãy nói cho anh biết phân số nào tượng trưng cho ba viên bi này so với một đơn vị... Phân số đó là...

- Phân số đó là, tôi đáp.

Anh Cazalès lại bỏ kính ra lau và tôi nhìn thấy tay anh ấy hơi run run. Lúc này thì đúng là anh ấy làm tôi nhớ tới thằng Agnan, nó cũng run run mỗi khi tháo kính ra lau, vì lúc nào nó cũng sợ bị ai đó đánh trước khi nó kịp đeo kính vào.

- Thử lấy một ví dụ khác xem, anh Cazalès nói. Chúng ta sẽ lắp mười mẩu thanh ray vào nhau...

Lúc đó, tôi lắp muời thanh ray lại thành một đường tròn, và tôi hỏi anh liệu tôi có được phép để đầu tàu và một toa chở hàng lên trên không, đó là toa cuối cùng mà tôi còn giữ được kể từ khi thằng Alceste giẫm lên các toa chở khách. Alceste là một đứa rất nặng.

- Tùy em, anh Cazalès nói. Mười thanh ray này làm thành mười phần của đường tròn. Bây giờ nếu anh lấy đi một thanh ray...

- Thế thì đoàn tàu sẽ bị trật bánh, tôi nói.

- Nhưng anh không nói chuyện với em về đoàn tàu! Anh Cazalès hét lên. Chúng ta không ngồi đây để chơi trò tàu hỏa! Anh sẽ bỏ cái đoàn tàu này ra!

Anh ta có vẻ vô cùng tức giận, và tôi bắt đầu khóc.

- Tôi không hề phản đối việc hai anh em chơi với nhau, nhưng ít nhất thì cũng không được cãi nhau chứ!

Đó là câu nói của bố. Bố bước vào phòng và anh Cazalès nhìn bố bằng đôi mắt tròn xoe, hai tay vẫn còn cầm đầu tàu và toa chở hàng.

CÔ GIÁO MỚI

HÔM QUA, NGAY TRƯỚC KHI TAN HỌC, cô giáo đã yêu cầu chúng tôi trật tự, rồi cô nói với chúng tôi:

- Các em ạ, cô cần thông báo với các em rằng cô sẽ phải xa các em một vài ngày. Cô có việc gia đình phải đi về tỉnh, và vì thế cô sẽ vắng mặt gần một tuần nên một cô giáo khác sẽ đến dạy các em thay cô kể từ mai. Cô mong các em sẽ học tốt và ngoan ngoãn với cô giáo mới, và cô tin chắc các em sẽ làm cho cô cảm thấy tự hào với cô giáo mới. Cô hy vọng đến khi quay về cô sẽ không phải xấu hổ vì các em. Các em có hiểu không? Được rồi, cô rất tin tưởng các em và hẹn gặp lại các em tuần sau. Các em có thể về được rồi.

Chúng tôi đứng cả dậy, lần lượt bắt tay cô giáo và cảm thấy hết sức lo lắng. Tôi thấy như có một cục to đùng chặn ngang cổ họng; đúng thế, chúng tôi rất yêu cô giáo, cô thật là tuyệt, và với chúng tôi chuyện đổi cô giáo này thật sự không phải là chuyện đùa. Người lo lắng nhiều nhất là thằng Clotaire; vì nó luôn đứng bét lớp nên đối với nó phải đổi cô giáo quả là một điều khủng khϊếp. Cô giáo chúng tôi đã biết rõ nó, nên ngay cả khi cô phạt thì cũng chẳng phải là điều gì quá kinh khủng.

- Tao sẽ cố xoay xở được một cái thư xin phép để khỏi phải đến trường tuần này, thằng Clotaire nói với chúng tôi khi ra khỏi trường. Thật đấy, chứ còn sao nữa, lẽ ra họ không được quyền đổi cô giáo bọn mình như vậy.

Nhưng sáng nay, thằng Clotaire vẫn đến trường như tất cả những đứa khác, và chúng tôi cảm thấy vô cùng bứt rứt.

- Tối qua tao đã học rất muộn, Clotaire nói. Thậm chí tao còn chẳng xem cả vô tuyến nữa. Bọn mày có nghĩ là cô giáo sẽ kiểm tra bài không?

- Có thể ngày đầu tiên cô sẽ không cho điểm, thằng Maixent nói.

- Còn lâu! Thằng Eudes nói. Cô sẽ chẳng nể nang gì đâu!

- Có đứa nào nhìn thấy cô giáo chưa?

- Tao, tao đã nhìn thấy cô lúc đến trường, Geoffroy đáp.

- Trông cô thế nào? Thế nào hả? Tất cả chúng tôi cùng hỏi.

- Cô cao và gầy, Geoffroy nói. Rất cao. Rất gầy.

- Trông cô có ác không? Rufus hỏi.

Geoffroy phồng má lên rồi dùng tay vẫy vẫy và không nói năng gì.

Chúng tôi chẳng bàn tán gì thêm nữa, còn thằng Alceste thì nhét luôn mẩu bánh sừng bò đang ăn dở vào trong cặp. Thế rồi chuông vào lớp reo lớp. Chúng tôi xếp thành hàng, giống như mỗi lần chúng tôi đi khám bác sĩ. Chẳng ai nói chuyện cả, Clotaire lấy sách địa lý ra và bắt đầu ôn lại tên các con sông. Thế rồi các lớp khác cũng đi hết, chỉ còn lại chúng tôi đứng trên sân, và chúng tôi nhìn thấy thầy Hiệu trưởng đi tới cùng với cô giáo mới, trông cô chẳng cao lắm mà cũng không quá gầy. Hóa ra thằng Geoffroy nói dối, tôi cá rằng nó chưa hề nhìn thấy cô ấy.

- Các em, thầy Hiệu trưởng nói với chúng tôi, các em biết rồi đấy, cô giáo của các em có việc phải đi tỉnh trong vài ngày. Vì cô giáo của các em sẽ vắng mặt gần một tuần, nên cô Navarin sẽ nhận dạy thay trong thời gian đó, nếu như các em không phản đối. Thầy hy vọng các em sẽ ngoan ngoãn, các em sẽ học rất chăm chỉ và cô giáo mới của các em sẽ không có lý do gì để phàn nàn về các em cả. Các em có hiểu không?... Cô có thể đưa học sinh đi được rồi, cô giáo ạ.

Cô giáo mới ra hiệu cho chúng tôi tiến lên, và chúng tôi đi vào lớp.

- Các em hãy ngồi vào chỗ của mình, giữ trật tự, cô giáo mới nói với chúng tôi.

Rồi chúng tôi có cảm giác rất lạ khi nhìn thấy cô ngồi vào bàn của cô giáo chúng tôi.

- Các em, như thầy Hiệu trưởng đã nói với các em, cô tên là Navarin. Các em cũng đã biết cô giáo của các em phải vắng mặt vài ngày để đi về tỉnh. Vì vậy cô sẽ dạy thay cô giáo các em trong vài ngày ấy. Cô tin rằng các em sẽ ngoan ngoãn và học tốt, và cô hy vọng cô sẽ không phàn nàn gì về các em khi cô giáo các em trở về. Các em sẽ thấy, cô rất nghiêm nhưng cô cũng rất công bằng. Nếu các em tỏ ra ngoan ngoãn, mọi việc sẽ trôi chảy tất cả. Cô nghĩ như vậy là tất cả đều đã rõ ràng. Giờ thì chúng ta bắt đầu nhé...

Cô Navarin mở sổ ra, rồi cô bảo chúng tôi:

- Cô thấy theo thời khóa biểu và những gì cô giáo của các em gửi lại cho cô, sáng nay chúng ta sẽ học địa lý và bài học hôm nay sẽ đề cập tới các dòng sông... Như vậy chúng ta sẽ cần tới bản đồ nước Pháp... Ai sẽ đi lấy bản đồ đây?

Agnan đứng lên, vì nó luôn đứng đầu lớp và là học trò cưng của cô giáo nên nó luôn được đi lấy các thứ, đổ đầy mực vào các lọ mực, đi thu bài kiểm tra hoặc lên lau bảng.

- Ngồi yên tại chỗ nào! Cô Navarin nói. Phải có kỷ luật một chút chứ, không phải ai cũng được tùy tiện đứng lên... Cô sẽ chỉ định một người đi lấy bản đồ... Bạn trai ngồi kia! Đúng, em, ngồi cuối lớp đấy. Tên em là gì?

- Clotaire, thằng Clotaire trả lời, mặt trắng bệch.

- Tốt, cô Navarin nói, vậy thì Clotaire, em hãy đi lấy bản đồ sông ngòi và núi non của nước Pháp về đây. Đừng có lang thang dọc đường đấy.

- Nhưng thưa cô... Agnan nói.

- À, tôi thấy trong lớp chúng ta có một bạn rất bướng bỉnh, cô Navarin nói. Nhưng bướng bỉnh với tôi cũng chẳng có ích lợi gì đâu, anh bạn ạ! Ngồi xuống đi.

Clotaire ra khỏi lớp, vô cùng ngạc nhiên, rồi nó quay lại, thở hổn hển và rất tự hào với bản đồ nước Pháp trong tay.

- Em Hilaire nhanh nhẹn lắm, cô Navarin nói. Cảm ơn em... Trật tự một chút nào, các bạn khác!... Em có thể treo cái bản đồ này lên bảng được không?... Tốt lắm, bây giờ em đứng đó và thử nói cho tất cả cùng nghe về sông Seine nào.

- Sông Seine bắt nguồn từ cao nguyên Langres, Clotaire đáp, có chiều dài 776 ki-lô-mét, chảy qua rất nhiều đoạn uốn khúc quanh co và cuối cùng đổ ra biển Manche. Các nhánh sông của nó bao gồm: sông Aube, sông Marne, sông Oise, sông Yonne...

- Tốt lắm, Hilaire, cô Navarin nói. Cô thấy em rất thuộc bài. Em về chỗ ngồi đi. Rất tốt.

Thế là Clotaire về chỗ ngồi, mặt đỏ bừng, một nụ cười ngây ngô toét trên khuôn mặt, hơi thở vẫn còn hổn hển.

- Còn em, anh bạn nghịch ngợm kia, cô Navarin vừa nói vừa chỉ vào thằng Agnan. Đúng, em, em thích nói nhiều ấy. Hãy đứng tại chỗ nêu cho tôi nghe các nhánh còn lại của sông Seine.

- Dạ, Agnan nói, thưa cô... Còn có Aube, Marne, Oise...

- Phải, cô Navarin nói. Thế đấy, thay vì làm trò hề trong lớp, tốt hơn là em nên học tập bạn Hilaire.

Thằng Agnan ngạc nhiên vì có người bảo nó phải học tập Clotaire đến nỗi thậm chí đã quên cả khóc.

Sau đó, cô giáo đã hỏi bài tôi, rồi tới Alceste, rồi Eudes, và rồi cô bảo chúng tôi học không đến nỗi tồi, song chắc chắn chúng tôi còn có thể cố gắng hơn nữa. Thế rồi cô giảng bài mới cho chúng tôi - bài về các dãy núi - và chẳng một đứa nào làm trò nghịch ngợm, mặc dù chúng tôi cảm thấy đỡ căng thẳng hơn rất nhiều so với đầu giờ. Alceste bắt đầu ăn nốt các mẩu bánh sừng bò còn lại.

Rồi cô giáo lại yêu cầu Clotaire mang trả bản đồ, và khi nó quay lại, chuông ra chơi đã reo vang, tất cả chúng tôi chạy ra khỏi lớp.

Trên sân chơi, tất cả chúng tôi bắt đầu nói chuyện về cô giáo mới. Chúng tôi thấy cô cũng không đến nỗi ác lắm, cô ấy khá hiền, thậm chí đến cuối giờ thì đã bắt đầu quen với chúng tôi, cô còn mỉm cười khi bảo chúng tôi có thể ra sân chơi.

- Tao vẫn nghĩ cần phải cảnh giác, Joachim nói.

- Ôi dào, thằng Maxient đáp. Bàn luận như thế là đủ rồi, dù sao đi nữa thì cũng thế cả thôi. Tất nhiên là bọn mình thích cô giáo của mình hơn, nhưng một cô giáo thì dù thế nào cũng vẫn là cô giáo, đối với bọn mình, chả có thay đổi gì cả.

Công nhận thằng Maxient nói có lý, và chúng tôi quyết định đá bóng kẻo lại hết giờ ra chơi. Đội của tôi đã chọn thằng Agnan làm thủ môn.

Nó đã thế chỗ cho cái thằng Clotaire bẩn tính đã trở thành trò cưng của cô giáo mới và bây giờ đang ngồi ôn lại bài lịch sử.

- Nhưng cháu... cháu... anh Cazalès lắp bắp.

Tôi cứ tưởng anh ta cũng sắp khóc đến nơi, nhưng rồi anh ta nói: "Ôi! Thôi cũng được!" Rồi anh ấy đứng lên và bỏ đi mất.

Anh Cazalès ấy chẳng bao giờ quay lại nữa. Bố đã cãi nhau với ông Barlier, nhưng với tôi thì mọi chuyện đã khá hơn nhiều: Clotaire đã khỏi ốm và tôi chẳng còn xếp hạng bét trong lớp nữa.

CLOTAIRE CHUYỂN NHÀ

CLOTAIRE VÔ CÙNG THÍCH CHÍ vì nó sắp chuyển nhà, và bố mẹ nó đã viết cho nó một lá thư xin phép để không phải đến trường chiều nay.

- Bố mẹ tao cần tao giúp một tay, thằng Clotaire nói với chúng tôi. Nhà tao sẽ chuyển đến một căn hộ đẹp kinh khủng, không cách xa nhà cũ mấy. Tao sẽ có căn hộ đẹp nhất cả lớp.

- Đừng làm tao phải phì cười, Geoffroy nói.

- Chính mày đừng có làm tao phải phì cười thì có, Clotaire hét lên. Nhà tao sẽ có ba phòng, hơn nữa, thử đoán xem. Có cả một gian phòng khách cơ nhé! Nhà mày có phòng khách không?

- Phòng khách ấy à, nhà tao có đầy! Geoffroy hét lên. Chính vì thế nên cái phòng khách nhà mày mới làm tao phải phì cười đấy!

Rồi Geoffroy cười ngặt nghẽo, còn thằng Clotaire vừa nhìn Geoffroy vừa lấy tay làm điệu như vặn ốc vít trên trán, song bọn nó không thể đánh nhau vì thầy Nước Lèo đang đứng ngay gần đó. (Thầy Nước Lèo là thầy giám thị của chúng tôi).

- Nếu mày muốn, Eudes nói, chiều nay sau khi tan học, bọn tao sẽ đến giúp mày chuyển nhà.

Clotaire đáp đó quả là một ý tuyệt vời, và bố mẹ nó chắc sẽ vô cùng hài lòng vì có thêm người tới giúp họ chuyển nhà, thế là tất cả chúng tôi cùng quyết định sẽ đến giúp, trừ thằng Geoffroy thì bảo nó sẽ không đến giúp những kẻ ngu ngốc chuyển nhà tới những căn hộ có phòng khách vớ vẩn, và vì lúc đó thầy Nước Lèo đã đi khỏi để chuẩn bị kéo chuông hết giờ ra chơi, Clotaire và Geoffroy đã có đủ thời gian để đánh nhau một tẹo. Về đến nhà, trong bữa ăn trưa, mẹ tôi có vẻ rất ngạc nhiên khi tôi bảo bố mẹ Clotaire muốn tôi và các bạn đến giúp họ chuyển nhà.

- Thật là một ý nghĩ kỳ quặc, nhưng thôi được, cũng không xa nhà mình lắm, nếu con thấy thích thì... Nhưng đừng có làm bẩn người, và không được về nhà muộn quá đâu đấy.

Tan trường, cùng với Eudes, Rufus, Joachim và Maxient, chúng tôi chạy ngay tới nhà Clotaire. Alceste không thể đến cùng chúng tôi, vì nó sực nhớ là đã đến giờ về nhà ăn bữa chiều.

Trước cửa nhà Clotaire, có một chiếc xe cam-nhông chuyển đồ rất to đậu sẵn, còn có cả mẹ của Clotaire. Bà ấy không nhìn thấy chúng tôi, vì đang bận nói chuyện với hai ông thợ khuân vác rất to béo, hai ông này đang tìm cách đưa một chiếc ghế tràng kỷ lên xe cam-nhông.

- Các anh coi chừng nhé, mẹ Clotaire nói. Cái tràng kỷ này rất dễ gãy, chân ghế bên phải không được chắc chắn lắm đâu.

- Chị đừng lo, chị gái ạ, một trong hai người thợ đáp, chúng tôi quen rồi.

Trên cầu thang, chúng tôi phải chờ một tẹo vì những người thợ khuân vác khác đang tìm cách đưa một chiếc tủ rất to xuống dưới.

- Đừng đứng ở đó, mấy chú nhóc! Một trong những người thợ nói với chúng tôi.

Rồi chúng tôi cũng lên tới căn hộ của Clotaire, cửa nhà mở toang, bên trong bừa bộn kinh khủng, ngổn ngang toàn thùng gỗ, rơm, và đồ đạc nằm khắp nơi. Bố Clotaire không mặc áo khoác và ông ấy đang nói chuyện với mấy người thợ, họ vừa bận quấn dây thừng xung quanh chiếc tủ đựng bát đĩa vừa bảo bác ấy đừng có lo lắng vì họ đã quen với công việc chuyển nhà.

- Cũng tại cái cánh cửa tủ, nó cứ tự mở ra, bố Clotaire nói.

Rồi Clotaire chạy tới, nó nói với chúng tôi: "Xin chào". Bố Clotaire quay lại và ông ấy có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi.

- Ơ kìa, mấy đứa làm gì ở đây thế hả?

- Bọn nó tới làm giúp đấy, Clotaire giải thích.

- Đừng đứng đó, các cậu nhóc, một người thợ nói.

- Phải, phải, bố Clotaire nói, ông ấy có vẻ rất bực bội. Đừng có đứng đó nữa. Clotaire, đưa các bạn vào phòng con đi, rồi kiểm tra kỹ xem có còn sót thứ gì trong các tủ không, vì sau khi xong phòng ăn, chúng ta sẽ bắt đầu chuyển đồ trong phòng con đấy.

Thế là trong lúc bố Clotaire đưa ra hàng đống lời khuyên với những người thợ vận chuyển, chúng tôi cùng Clotaire đi vào phòng nó.

Căn phòng của Clotaire cũng bị xáo trộn cả lên, có rất nhiều thùng gỗ đựng đầy rơm để lung tung khắp nơi, đồ đạc được xếp gọn vào một góc, giường cũng đã được tháo ra. Các cửa tủ mở tung, trong tủ trống trơn chẳng còn thứ gì.

- Chính mày đã xếp các thứ vào trong thùng hả? Tôi hỏi Clotaire.

- Không, Clotaire đáp. Mấy ông thợ đã làm việc đó, mày biết không, họ để đồ đạc vào trong thùng cùng với hàng đống rơm.

- A, xem này! Maxient hét lên. Cái xe cứu hỏa của mày!

Chúng tôi lôi chiếc xe cứu hỏa ra khỏi thùng, nó thật là tuyệt, cho dù đã hết sạch pin, và Clotaire bảo với chúng tôi rằng nó còn có một cái lâu đài với những người Da đỏ mà nó chưa bao giờ cho chúng tôi xem, và đó là của cô Eurydice tặng cho nó. Phải khó khăn lắm chúng tôi mới tìm thấy tòa lâu đài, và chính Rufus là người đã lôi được nó từ đáy thùng ra.

- Còn đống rơm, chúng ta phải cho lại chúng vào trong thùng, Clotaire nói. Nếu có sót lại trên sàn thì cũng chẳng sao đâu, đằng nào nhà tao cũng chẳng ở đây nữa.

Tòa lâu đài của Clotaire thật tuyệt, có cả những người Da đỏ và những chàng cao bồi, riifu còn có cả một đống ô tô nhỏ mà tôi chưa hề nhìn thấy.

- Tao còn cái tàu thủy nữa? Bọn mày đã thấy cái tàu thủy của tao chưa nhỉ? Clotaire hỏi.

Chúng tôi đã giúp Clotaire lắp lại cột buồm và vải buồm, bởi vì lẽ dĩ nhiên là để có thể cho cái tàu thủy vào trong thùng, người ta đã phải tháo tung nó ra.

- Nhưng này, cái tàu hỏa chạy điện của mày đâu ấy nhỉ? Tao chẳng thấy cái tàu hỏa chạy điện của mày đâu cả. May mà bọn mình còn kiểm tra lại đấy.

- À không, Clotaire trả lời. Cái tàu hỏa chạy điện nằm trong một thùng khác, các ông thợ đã xếp cái thùng ấy lên xe rồi. Bởi vì cái tàu hỏa chạy điện ấy để trong tủ ở phòng bố mẹ tao, từ lần bố tao tịch thu nó để phạt tao vì bị khiển trách ở trường.

- Nhưng mà, Rufus nói, nếu mày cứ để cái tàu hỏa trong cái thùng ấy, thì khi đến nhà mới bố mẹ mày sẽ lại cất nó vào trong tủ. Còn nếu mày cất nó vào một trong những thùng đồ đạc của mày thì mày sẽ giữ lại được.

Clotaire thấy Rufus nói rất có lý, thế là nó rủ tôi đi cùng xuống nhà để bảo các ông thợ trả lại cái tàu hỏa.

Trên vỉa hè, mẹ Clotaire vẫn đứng đó và vẫn đang tiếp tục giải thích cho những người thợ nghe về cánh cửa tủ đựng bát đĩa. Rồi khi nhìn thấy Clotaire, bà ấy trợn tròn mắt lên.

- Con làm gì trên vỉa hè thế này, mẹ Clotaire hỏi. Ai cho phép con xuống đây?

- À, con xuống để tìm cái tàu hỏa, Clotaire đáp.

- Tàu hỏa à? Mẹ Clotaire hỏi. Tàu hỏa nào cơ?

- Cái tàu hỏa chạy điện ấy, Clotaire giải thích, vì nếu con để nó trong một cái thùng của bố mẹ thì bố mẹ sẽ lại cất nó vào trong tủ của bố mẹ, vì vậy con để nó vào thùng đựng đồ đạc của con, bởi vì thật không công bằng chút nào nếu đến nhà mới bố mẹ vẫn tiếp tục cất giữ những thứ mà bố mẹ đã tịch thu của con khi còn ở nhà cũ, và như vậy con mới có thể chơi cái tàu hỏa của con trong phòng khách.

- Mẹ chẳng hiểu con huyên thuyên cái gì cả, mẹ Clotaire quát lên, con phải nghe lời mẹ, để cho mẹ yên và biết điều thì đi lên nhà ngay lập tức!

Vì trông mẹ của Clotaire chẳng có vẻ gì là nói đùa cả, cho nên chúng tôi đành phải quay lên nhà, và chúng tôi nghe tiếng bố Clotaire đang quát tháo ầm ĩ. Khi chúng tôi vào tới phòng Clotaire, bố Clotaire đã nói với nó:

- A, ông tướng đây rồi! Có phải con đã điên rồi không hả! Con đã moi gần hết các thứ trong thùng ra rồi! Hãy nhìn cái đống lộn xộn này xem! Con phải giúp bố sắp xếp mọi thứ lại ngay như cũ, rồi bố con mình sẽ nói chuyện này sau! Nhanh lên!

Clotaire và bố nó bắt đầu xếp đồ đạc và rơm vào lại trong các thùng, rồi hai ông thợ chuyển nhà bước vào, và trông họ có vẻ không hài lòng chút nào.

- Bố con anh làm cái gì thế này? Một trong hai người hỏi. Mọi người đã tháo tung những gì chúng tôi đã đóng gói ra rồi à?

- Chúng tôi sẽ sắp xếp lại như cũ, bố Clotaire trả lời.

- Chúng tôi không biết gì hết đâu đấy, người thợ vận chuyển nói. Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đối với những đồ vật do gia đình tự đóng gói! Bởi vì chúng tôi mới quen với cái việc này.

- Đừng có đứng đó, lũ nhóc, người thợ còn lại nói.

Lúc đó, bố Clotaire nhìn chúng tôi, ông ấy thở một hơi thật dài và nói với chúng tôi:

- Phải rồi, phải rồi. Về nhà cả đi, các cháu. Hơn nữa, cũng muộn rồi, bác sắp phải đi về căn hộ mới đây. Rồi còn phải đi ngủ sớm nữa đấy Clotaire, vì ngày mai còn phải kê dọn lại tất cả mọi thứ.

- Bọn cháu sẽ đến giúp, nếu như bác nhất trí, tôi nói.

Thế là bố Clotaire trở nên hay cực; ông ấy bảo vì ngày mai là Chủ nhật và chúng tôi đã học hành khá chăm chỉ, nên ông ấy sẽ cho Clotaire tiền để đưa tất cả chúng tôi đi xem phim.

TRÒ CHƠI VƯỢT RÀO

TRONG GIỜ RA CHƠI, chúng tôi đang yên ổn chơi trò xe ngựa và thổ dân Da đỏ. Hai thằng Rufus và Eudes làm ngựa, còn Maixent và tôi túm lấy bọn nó bằng cách nắm thắt lưng và chúng tôi là những người đánh xe ngựa. Bọn khác thì đóng vai thổ dân Da đỏ tấn công chúng tôi.

Chúng tôi chơi rất vui, nhất là khi Eudes đã đấm một cú vào mũi Joachim và Joachim bắt đầu gào lên rằng ngựa không được quyền đấm người.

- Tại sao lại không? Rufus hỏi.

- Mày, con ngựa kia, hãy im ngay! Clotaire hét lên; và Rufus tát cho nó một cái.

Rồi tất cả chúng tôi đánh nhau, chúng tôi gào thét, đúng là vui cực kỳ.

Thế rồi thầy Nước Lèo đi tới. Thầy Nước Lèo là thầy giám thị của chúng tôi... Tên thật của thầy là Dubon, thầy có một bộ ria và trước mặt thầy tốt nhất không nên làm trò hề.

- Tất cả các em, nhìn thẳng vào mắt thầy đây, thầy Nước Lèo nói. Tại sao các em cứ luôn nghĩ ra những trò chơi bạo lực và ngu ngốc như vậy? Giờ ra chơi nào cũng thế, giống y như nhau! Sao các em không chơi những trò chơi thông minh, thể thao và thực sự giải trí? Khi thầy bằng tuổi các em, ở trường (hồi đó thầy là một học sinh xuất sắc), thầy và các bạn của thầy luôn được thầy giám thị yêu mến, và bọn thầy cũng vô cùng tôn trọng thầy giám thị. Và dù vậy, bọn thầy cũng vẫn chơi rất vui.

- Chơi gì cơ? Alceste hỏi.

- Chơi gì cơ, ai thế? Thầy Nước Lèo vừa hỏi vừa mở to mắt tròn xoe.

- Thì thầy và các bạn thầy chứ ai nữa ạ, Alceste trả lời, và thầy Nước Lèo thở dài thật to.

- À, thì chơi trò vượt rào chẳng hạn; đó là một trò chơi cực kỳ vui và hoàn toàn không thô bạo chút nào.

- Thế trò đó chơi như thế nào, thưa thầy? Tôi hỏi.

- Để thầy dạy các em, thầy Nước Lèo nói.

Rồi thầy Nước lèo rút một mẩu phấn từ trong túi áo ra và kẻ một đường vạch ở cuối sân; rồi thầy lại vẽ một đường vạch khác ở đầu kia sân.

- Rồi, thầy Nước Lèo nói, bây giờ các em sẽ chia thành hai đội. Nicolas, Alceste, Eudes và Geoffroy, các em ra đứng trên hàng vạch đầu kia. Rufus, Clotaire, Joachim và Maixent, các em sẽ đứng ở hàng vạch phía bên này.

Tất cả chúng tôi đi về phía hàng vạch như thầy bảo, trừ thằng Eudes.

- Thế nào, Eudes, tất cả mọi người đang chờ em đấy.

- Em không muốn ở cùng đội với thằng Geoffroy, Eudes nói; hôm qua nó đã chơi ăn gian và thắng của em hai viên bi.

- Thà mày cứ nói thẳng là không biết chơi còn hơn! Geoffroy gào lên.

- Mày có muốn tao cho một quả đấm vào mũi không? Eudes hỏi.

- Trật tự! thầy Nước Lèo quát lên. Thôi được, nếu vậy, Eudes, em sẽ đổi chỗ cho Clotaire, còn Clotaire thì sẽ chuyển sang đội của Geoffroy.

- Ồ! Không, Joachim hét lên. Nếu Eudes vào đội của em, thì em sẽ không chơi nữa đâu. Lúc nãy chơi trò làm ngựa nó đã đấm vào mũi em, mà lẽ ra nó không có quyền làm thế!

- Nếu thế, Maixent nói, em cũng muốn đổi chỗ cho Geoffroy, như thế Eudes có thể vẫn ở lại chỗ của nó trong đội của Geoffroy, còn Geoffroy lại không nằm trong đội đó nữa, như thế là chẳng còn rắc rối gì nữa.

- Còn tao, tao đi theo mày, Clotaire nói; hai đứa mình sẽ ở cùng đội với nhau!

- Tao cũng thế, Joachim nói; Maixent chạy nhanh lắm, thế nào chúng ta cũng thắng.

- Thế tao còn lại một mình à, Rufus nói, tao cũng theo chúng mày.

Thế là tất cả chúng tôi cùng đứng trên một hàng vạch. Chúng tôi làm thành một đội tuyệt vời, chỉ có điều bên kia chẳng còn đội nào nữa, mà nếu muốn chơi như vậy thì cũng hơi khó.

- Ái chà! Chờ một phút, Eudes hét lên. Nếu Geoffroy muốn ở lại đội này, nó phải trả lại bi cho em, nếu không thì nó phải...

- Trật tự! Thầy Nước Lèo, mặt đỏ gay quát lên. Nicolas, Alceste, Eudes và Geoffroy, đứng ra hàng vạch này! Rufus, Clotaire, Joachim và Maixent, ra hàng vạch bên kia! Và trò nào mở miệng ra nói một tiếng, thầy sẽ phạt ở lại trường ngày thứ Năm! Hiểu chưa?

Chúng tôi nghe theo, vì như tôi đã nói, tốt nhất là không nên làm trò hề trước mặt thầy Nước Lèo.

- Được rồi! Thầy Nước Lèo nói. Bây giờ là cách chơi trò vượt rào: người chơi đầu tiên của đội thứ nhất, tức là Alceste, sẽ tiến lên thách thức người chơi đầu tiên của đội thứ hai, tức là Rufus. Rufus sẽ đuổi theo Alceste và phải cố để bắt Alceste làm tù binh. Thế nhưng người chơi thứ hai của đội thứ nhất, Eudes, sẽ chạy theo người chơi đầu tiên của đội thứ hai, Rufus, và cứ tiếp tục như vậy. Các em đã hiểu chưa?

- Hiểu cái gì cơ, thưa thầy? Clotaire hỏi.

Mặt thầy Nước Lèo còn đỏ hơn lúc trước, và thầy bảo chúng tôi cứ chơi thử đi, như thế chúng tôi sẽ hiểu ra ngay.

- Alceste, bắt đầu đi! Thầy Nước Lèo nói.

- Nhưng em đang ăn dở cái bánh nhân mứt, Alceste nói.

Thầy Nước Lèo đưa bàn tay lên ôm mặt rồi nói:

- Alceste, thầy nói lần cuối, em bắt đầu ngay đi! Nếu không thầy sẽ phạt em ở lại lớp làm bài trong suốt kỳ nghỉ đấy!

Thế là Alceste vừa tiến về phía trước, về phía đội bên kia, vừa ăn nốt chiếc bánh nhân mứt.

- Tốt, Rufus, hãy đuổi theo bạn ấy, thầy Nước Lèo hét lên. Hãy cố gắng bắt bạn làm tù binh bằng cách tóm lấy cánh tay của bạn.

Rufus chạy lại chỗ Alceste và tóm lấy cánh tay nó.

- Thế bây giờ em phải làm gì tiếp, thưa thầy? Rufus hỏi.

- Ơ kìa, Alceste, lẽ ra em phải chạy đi chứ! Thầy Nước Lèo hét lên; giờ thì em bị bắt làm tù binh rồi! Cố lên, quỷ thật!

- Thưa thầy, thưa thầy, bạn Eudes đang định đánh em ạ!

- Mày không chỉ là đứa hay ăn gian, mà còn hay mách lẻo nữa! Eudes gào lên.

Thầy Nước Lèo phải chạy tới tách hai đứa ấy ra và Clotaire cũng chạy theo thầy.

- Em làm cái gì vậy? Thầy Nước Lèo hỏi.

- À, em hiểu trò chơi của thầy rồi; bây giờ em sẽ thách thức Nicolas để bạn ấy đuổi theo em...

Binh! Một quả bóng ném trúng ngay giữa lưng Clotaire.

- Ai vừa ném quả bóng vậy? Thầy Nước Lèo quát lên.

- Em ạ! Joachim nói. Clotaire là tù binh của em.

- Đồ ngốc, Clotaire nói, đấy là trò chơi bóng ngựa! Trò vượt rào không phải như thế. Hơn nữa mày chẳng việc gì phải bắt tao làm tù binh cả, tao và mày ở cùng một đội cơ mà!

- Tao không muốn ở cùng đội với mày! Joachim hét lên.

Thế là Clotaire quay lại để nói cái gì đó với Joachim, và tôi đã tận dụng cơ hội ấy để chạy lại túm lấy cánh tay và bắt cậu ta làm tù binh.

- Hay quá! Rufus nói.

- Này, đồ con ngựa kia, im ngay đi! Clotaire hét lên và không muốn để tôi kéo đi - đúng là nó ăn gian kinh khủng - nên đã tát tôi một cái.

- Rồi, tao đã ăn xong bánh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chơi được rồi, Alceste nói.

Nhưng chẳng ai buồn nghe nó nói: tất cả chúng tôi đều đang bận đánh nhau và cười đùa. Rồi chuông vào lớp reo lên.

- Ra xếp hàng ngay! Và đừng để thầy nghe thấy tiếng các em nữa! Thầy Nước Lèo nói, giờ thì đến cả tròng trắng trong mắt thầy cũng đỏ cả lên.

Thật là lạ, tôi có cảm giác giờ ra chơi hôm nay quá là ngắn hơn thường lệ: có lẽ là vì chúng tôi đã chơi vui quá.

Đúng là trò chơi vượt rào rất tuyệt! Nhưng, nói nhỏ thôi nhé, với những trò chơi kiểu như vậy, có lẽ thầy giám thị của thầy Nước Lèo cũng chẳng mấy lúc mà vui vẻ được!...

CÁI KẸO

CHIỀU NAY, KHI TÔI TỪ TRƯỜNG VỀ, mẹ tôi bảo: "Nicolas, sau khi ăn chiều xong, con ra ngoài mua hộ cho mẹ nửa cân đường kính nhé."

Mẹ đưa tiền cho tôi và tôi hoan hỉ đi ra tiệm tạp hóa, vì tôi rất thích được giúp đỡ mẹ, hơn nữa còn vì ông Compani, tức là chủ tiệm tạp hóa là một người cực kỳ tuyệt, và mỗi lần nhìn thấy tôi, ông đều cho tôi cái gì đó, mà thứ tôi thích nhất là những mẩu bánh quy còn sót lại trong những hộp bánh to, mặc dù là bánh quy vỡ, nhưng ăn vẫn rất ngon.

- A, Nicolas đây mà! ông Compani nói. Này, cháu đến rất đúng lúc; ông sẽ cho cháu một thứ rất tuyệt!

Rồi ông Compani cúi xuống phía dưới quầy bán hàng, và khi ông đứng lên, trong tay ông cầm một con mèo. Một con mèo bé tí xíu, đáng yêu kinh khủng, vẫn đang ngủ ngon lành.

- Đây là một đứa con của con Bánh Quy, ông Compani nói với tôi. Bánh Quy đã đẻ được bốn con, nhưng ông không thể nào giữ chúng lại hết được. Mà ông chẳng thích làm hại lũ thú nhỏ, thành ra ông sẽ đem chúng đi cho bọn trẻ con như cháu. Như thế, ông sẽ giữ lại ba con và cho cháu con Cái Kẹo này. Cháu cho nó uống sữa và chăm sóc nó cẩn thận nhé.

Bánh Quy là con mèo cái nhà ông Compani. Nó rất béo và suốt ngày nằm ngủ sau kính cửa sổ, nhưng chẳng bao giờ nó làm đổ các hộp đồ và khi được người ta vuốt, nó rất hiền; nó chẳng bao giờ cào mà chỉ rên: "Gừ, gừ".

Không thể nào nói hết được là tôi đã mừng như thế nào. Tôi ôm Cái Kẹo trong tay, người nó nóng ấm, tôi chạy ngay về nhà. Rồi tôi quay lại cửa hàng để lấy nốt nửa cân đường kính.

Vừa chạy vào nhà, tôi vừa hét lên:

- Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ nhìn xem ông Compani cho con gì này!

Khi mẹ nhìn thấy Cái Kẹo, mắt mẹ mở to tròn xoe, lông mày nhíu lại, mẹ nói:

- Một con mèo ư!

- Vâng, tôi giải thích. Nó tên là Cái Kẹo, nó là con trai của Bánh Quy, nó uống sữa và con sẽ dạy cho nó làm xiếc.

- Không, Nicolas, mẹ bảo. Mẹ đã nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần là mẹ không muốn thấy có thú vật trong nhà nữa. Con đã từng đem về một con chó rồi một con nòng nọc, lần nào cũng vậy, phiền phức vô cùng. Mẹ đã nói không được là không được! Con phải mang nó đi trả ông Compani ngay.

- Ôi! Mẹ ơi! Đi, mẹ! Tôi gào lên.

Nhưng mẹ tôi mặc kệ, thế là tôi khóc ầm lên, tôi bảo tôi sẽ không ở nhà nữa nếu như không có Cái Kẹo, rằng nếu bắt tôi mang Cái Kẹo trả lại ông Compani, thì ông Compani sẽ gϊếŧ nó, mà nếu ông Compani gϊếŧ nó thì tôi cũng sẽ tự gϊếŧ tôi, vì ở nhà tôi chả được quyền làm gì cả, trong khi bạn bè tôi thì được phép làm hàng đống thứ mà tôi thì toàn bị cấm.

- Nếu vậy thì rất đơn giản, mẹ nói với tôi; nếu như các bạn được quyền làm đủ thứ, thì con chỉ việc mang con mèo này đem cho một trong số các bạn của con. Vì chắc chắn là nó sẽ không thể ở lại đây, và nếu con cứ tiếp tục lèo nhèo bên tai mẹ thế này thì tối nay con sẽ bị phạt không được ăn tối và đi ngủ luôn. Con hiểu chưa?

Vì tôi thấy cứ tiếp tục cũng chẳng có ích gì, nên tôi đành phải mang Cái Kẹo đi, nó vẫn còn ngủ, và tôi tự hỏi không biết mình nên mang nó đến cho đứa nào trong đám bạn của tôi. Nhà hai thằng Geoffroy và Joachim xa quá, nhà Maixent có một con chó và tôi không nghĩ Cái Kẹo sẽ thích con chó của Maixent. Thế là tôi đến nhà thằng Alceste, một đứa bạn tốt suốt ngày ăn. Khi Alceste ra mở cửa cho tôi, cậu ta có một cái khăn ăn buộc quanh cổ và mồm còn đầy thức ăn.

- Tao đang ăn bữa chiều, cậu ta vừa nói vừa phun đầy vụn bánh khắp nơi. Mày muốn gì?

Tôi đưa Cái Kẹo cho cậu ta xem trong khi cậu ta bắt đầu ngáp dài, tôi bảo tôi muốn cho cậu ta con mèo, rằng nó tên là Cái Kẹo, nó uống sữa còn tôi sẽ thường xuyên đến thăm nó.

- Một con mèo ư? Alceste nói. Không. Bố mẹ tao sẽ làm ầm lên. Hơn nữa, một con mèo thế nào cũng chui vào bếp và ăn đủ thứ khi không ai để ‎ý. Sô-cô-la của tao sắp nguội mất rồi, thôi chào nhé!

Và Alceste đóng cửa lại. Thế là, cùng với Cái Kẹo, chúng tôi sang nhà thằng Rufus. Người ra mở cửa cho tôi là mẹ Rufus.

- Cháu muốn gặp Rufus hả, Nicolas? Bà ấy vừa hỏi tôi vừa nhìn Cái Kẹo. Nó đang làm bài tập... Thôi được, cháu đợi nhé, bác sẽ gọi nó.

Bà ấy quay vào, rồi Rufus đi ra.

- Ôi! Con mèo xinh quá! Rufus nói khi nhìn thấy Cái Kẹo.

- Nó tên là Cái Kẹo, tôi giải thích với nó. Nó uống sữa. Tao mang nó cho mày, nhưng thỉnh thoảng phải cho tao đến thăm nó đấy.

- Rufus! Mẹ Rufus từ trong nhà gọi ra.

- Chờ một tẹo ạ, con vào ngay đây.

Nó quay vào nhà, tôi nghe tiếng nó nói gì đó với mẹ rồi nó lại quay ra, và trông nó chẳng vui vẻ mấy.

- Không được, nó bảo tôi.

Rồi nó đóng cửa lại. Tôi bắt đầu cảm thấy phiền phức vì Cái Kẹo còn nó thì lại bắt đầu ngủ tiếp. Rồi tôi đến nhà thằng Eudes, và chính Eudes ra mở cửa cho tôi.

- Nó tên là Cái Kẹo. Nó là một con mèo, nó uống sữa, tao cho mày, nhưng thỉnh thoảng mày phải để cho tao đến thăm nó, thằng Rufus với thằng Alceste không muốn lấy vì bố mẹ chúng nó không cho.

- Xì! Eudes nói. Ở nhà tao, tao muốn làm gì thì làm. Tao chẳng cần gì phải xin phép cả. Nếu tao mà muốn nuôi mèo thì tao sẽ nuôi thôi.

- Nếu vậy mày nuôi nó đi nhé, tôi nói.

- Tất nhiên, cậu ta nói với tôi. Tao không nói đùa đâu!

Thế là tôi đưa Cái Kẹo cho cậu ta, nó lại ngáp dài một lần nữa, rồi tôi đi về.

Khi về đến nhà, tôi vô cùng buồn bã, vì tôi rất yêu Cái Kẹo. Hơn nữa, trông Cái Kẹo có vẻ rất thông minh.

- Nghe này, Nicolas, mẹ bảo tôi. Không việc gì phải thiểu não như vậy cả, con mèo đó mà ở lại đây thì chắc chắn nó cũng sẽ chẳng sung sướиɠ gì. Bây giờ, con hãy nghe lời mẹ, đừng nghĩ tới nó nữa và đi lên phòng làm bài tập của con đi. Tối nay sẽ có món tráng miệng rất ngon. Và nhất là tuyệt đối không được hé miệng nói gì về chuyện này với bố con. Dạo này bố rất mệt mỏi, và mẹ không muốn bố bị làm phiền vì những chuyện kiểu này khi về đến nhà. Hãy cố gắng để nhà mình có được một buổi tối yên ổn và vui vẻ.

Buổi tối, khi ngồi vào bàn ăn, bố nhìn tôi và hỏi:

- Thế nào, Nicolas? Trông con không được vui nhỉ. Có chuyện gì xảy ra vậy?Lại bị làm sao ở trường à?

Mẹ mở to mắt nhìn tôi, còn tôi thì nói với bố rằng chẳng có chuyện gì cả, rằng dạo này tôi rất mệt mỏi.

- Bố cũng thế, bố nói. Có lẽ là tại thời tiết thay đổi đấy mà.

Thế rồi có ai đó bấm chuông, tôi định đứng dậy ra mở cửa - tôi rất thích mở cửa - nhưng bố lại bảo tôi: "Thôi, để đấy, bố ra mở cửa cho".

Bố đi ra cửa và khi quay lại, bố giấu hai tay đằng sau lưng, miệng nở một nụ cười rộng ngoác, và bố nói với mẹ và tôi:

- Hãy đoán xem Clotaire đã mang gì tới cho Nicolas?

CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI XẤU HỔ

CHIỀU NAY BỐ MẸ CỦA CHÚNG TÔI sẽ đến thăm trường, vào xem cả lớp học, chúng tôi vô cùng hồi hộp. Cô giáo giải thích với chúng tôi rằng thầy Hiệu trưởng sẽ đón tiếp bố mẹ của chúng tôi tại phòng làm việc của thầy, thầy sẽ nói chuyện với họ, rồi thầy sẽ đưa họ lên thăm lớp chúng tôi.

- Nếu các em hứa sẽ ngoan ngoãn, cô giáo nói, cô sẽ không kiểm tra bài các em trong lúc bố mẹ các em ở đây, như vậy các em sẽ không phải xấu hổ trước mặt bố mẹ mình.

Tất nhiên là chúng tôi hứa, và chúng tôi rất yên tâm, chỉ trừ thằng Agnan, cái thằng luôn đứng đầu lớp và rất muốn được cô hỏi bài trước mặt các bố mẹ. Nhưng đối với nó thì điều đó có là gì đâu: nó học suốt ngày; và như thế tất nhiên là rất đơn giản, cái gì nó cũng biết. Thế rồi cô giáo bảo chúng tôi rằng việc bố mẹ đến thăm lớp chẳng phải là l‎ý do để ngồi chờ đợi mà không làm gì, và cô bảo chúng tôi hãy thử tìm ra đáp số của bài toán cô ghi trên bảng. Đó là một bài toán khó kinh khủng, có một ông chủ trang trại có một đống gà mái đen và một đống gà mái trắng đẻ ra hàng đống trứng, và đề bài cho chúng ta biết rằng những con gà đen cứ bao nhiêu lâu lại đẻ một lần, và những con gà mái trắng cứ bao nhiêu lâu lại đẻ một lần, rồi phải đoán xem tất cả lũ gà đã đẻ ra được bao nhiêu trứng sau một giờ và bốn mươi bảy phút.

Khi cô giáo vừa viết xong đề bài lên bảng thì cửa lớp học mở ra và thầy Hiệu trưởng bước vào cùng với các bố và các mẹ của chúng tôi.

- Cả lớp đứng dậy! Cô giáo nói.

- Ngồi xuống! Thầy Hiệu trưởng nói. Đây là lớp học của các cháu. Tôi tin rằng hầu hết các vị đều đã biết cô giáo...

Rồi cô giáo bắt tay các bố và các mẹ, còn các bố mẹ thì cười rất tươi và ra hiệu chào chúng tôi bằng cách ngoắc ngoắc ngón tay, nháy nháy mắt hoặc lúc lắc đầu. Trong lớp học lúc này có rất nhiều người, mặc dù không phải tất cả các bố và các mẹ đều có mặt. Bố của Rufus là cảnh sát, ông ấy không thể đến được vì hôm nay đến phiên ông ấy phải trực đồn cảnh sát. Cả bố mẹ của Geoffroy cũng không đến; nhưng bố của Geoffroy, một người rất giàu và rất bận rộn, đã nhờ Albert, người lái xe, đến thay cho ông ấy. Bố của Agnan cũng không đến được vì ông ta làm việc liên tục, cả chiều thứ Bảy cũng phải làm. Nhưng cả bố và mẹ tôi đều có mặt, và bố mẹ vừa nhìn tôi vừa cười. Mặt mẹ tôi ửng hồng và trông mẹ xinh quá thể; chẳng phải vì tôi tự khen đâu.

- Cô giáo ạ, tôi nghĩ cô nên nói một vài lời với các vị ở đây về sự tiến bộ của các học sinh... Khen ngợi hoặc phê bình chúng, tùy theo từng trường hợp.

Tất cả mọi người cùng cười, trừ bố mẹ Clotaire, thằng ấy luôn đứng bét lớp, và với tất cả những chuyện thường xảy ra ở trường, chắc trong nhà Clotaire chẳng mấy khi được vui.

- Vâng, cô giáo nói, tôi rất vui mừng được thông báo rằng tháng này các cháu đã tiến bộ rất đáng kể, cả về học lực cũng như về hạnh kiểm. Tôi rất hài lòng và tôi tin chắc những học sinh hơi đuối sẽ nhanh chóng đuổi kịp các bạn khác.

Bố mẹ Clotaire lườm nó, còn chúng tôi thì rất hài lòng, vì những gì cô giáo vừa nói thật là tuyệt.

- Cô có thể tiếp tục bài giảng của mình, cô giáo ạ; tôi tin chắc các vị phụ huynh rất muốn xem con cái họ học tập.

- Chuyện là, cô giáo giải thích, tôi vừa mới giao cho các cháu một bài tập nhỏ. Tôi vừa mới viết xong đề bài lên bảng...

- Tôi cũng đang xem đây, bố Clotaire nói; bài toán này trông chẳng có vẻ gì là đơn giản cả...

- Đáp số là 362 quả trứng, bố Alceste nói.

Lúc này, tất cả các bố và tất cả các mẹ quay về phía bố Alceste, đó là một người rất to béo có một đống ngấn ở cằm. Rồi bố Joachim nói:

- Tôi không muốn phản đối anh đâu, nhưng theo tôi, xem ra anh đã nhầm lẫn rồi... Xin thứ lỗi...

Rồi bác ấy lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ và dùng bút viết vào đó.

- Để xem...để xem nào...ông ấy nói, bố Joachim nói: các con gà mái đen cứ bốn phút đẻ một lần... Có tất cả chín con gà mái đen...

- 362 quả trứng, bố Alceste nói.

- 7240 quả, bố Joachim nói.

- Ồ không! 412 quả chứ, bố Maixent nói.

- Các anh làm thế nào ra được những kết quả đó? bố Eudes hỏi.

- Dùng phương pháp đại số, bố Maixent đáp.

- Sao cơ? mẹ Clotaire hỏi. Họ bắt chúng học đại số ư? Chúng còn bé thế cơ mà? Giờ thì tôi hiểu vì sao chúng không thể theo được rồi.

- Ồ không, bố Alceste nói, đây chỉ là một bài toán số học đơn giản và trẻ con thôi mà. Kết quả là 362 quả trứng.

- Bài toán số học đơn giản, có thể lắm, anh bạn ạ, bố Maixent vừa nói vừa nở một nụ cười thật rạng rỡ; vậy mà anh cũng vẫn bị nhầm đấy.

- Nhầm ư? Sao lại nhầm được? Nhầm ở đâu cơ chứ? bố Alceste hỏi.

- Thưa cô! Thưa cô! thằng Agnan vừa nói vừa giơ tay thật cao.

- Trật tự, Agnan! Cô giáo mắng, em sẽ phát biểu sau.

Trông cô giáo có vẻ rất lúng túng.

- Còn tôi, tôi tìm ra 412 quả trứng, bố tôi nói với bố Maixent, giống như kết quả của anh, anh bạn ạ.

- A! bố Maixent đáp. Tất nhiên rồi, xem nào, rõ mồn một còn gì nữa... Ồ... Khoan đã, Tôi đã nhầm một chút trong con tính... Phải là 4120 chứ... Tôi đặt nhầm vị trí dấu phẩy!

- Để xem nào! Tôi cũng vậy! bố tôi nói. Đúng thế: 4120 quả trứng: đó chính là đáp số.

- Các vị muốn nói sao cũng được, nhưng đúng là rất khó, mẹ Clotaire nói.

- Ồ không, bố Alceste đáp, theo như suy luận của tôi...

- Thưa cô! Thưa cô! Agnan hét lên, con đã làm xong...

- Trật tự, Agnan! cô giáo vừa nói vừa trừng mắt.

Điều này làm chúng tôi vô cùng ngạc nhiên, vì chẳng mấy khi cô trừng mắt với Agnan, cậu ấy là cục cưng của cô. Rồi cô giáo nói với các bố và các mẹ của chúng tôi rằng giờ thì họ đã được chứng kiến lớp của chúng tôi học như thế nào và cô tin chắc rằng tất cả chúng tôi sẽ đạt điểm tốt đối với môn số học. Khi đó, thầy Hiệu trưởng nói đã đến giờ phải đi và các bố mẹ bắt tay cô giáo, rồi các bố mẹ cười với chúng tôi. Bố mẹ Clotaire lườm nó thêm một lần nữa, rồi học đi cả ra khỏi lớp.

- Các em đã rất ngoan, cô giáo nói; để thưởng cho các em, cô sẽ không bắt các em phải giải bài toán nữa.

Rồi cô xóa bảng, và vì chuông ra chơi vừa reo, chúng tôi chạy ra ngoài. Không phải tất cả chúng tôi, vì cô giáo đã bảo thằng Agnan phải ở lại, cô muốn nói chuyện với nó.

Còn chúng tôi, ra đến sân, chúng tôi bảo nhau hôm nay cô giáo thật tuyệt vời vì đã giữ lời hứa và không làm chúng tôi phải xấu hổ trước mặt các bố và các mẹ.