Nhìn xung quanh, Hà Tích Nhạc thấy mình đang ở một khu vực khá rộng.
Lúc này, mặt đất hỗn loạn, khắp nơi đều có những thứ còn sót lại sau sự hỗn loạn vừa rồi - lông chim, lông đuôi, lông thú, thậm chí là đuôi đứt vẫn còn lưu lại vết máu.
Xung quanh Hà Tích Nhạc, đặt rất nhiều cột trưng bày lớn nhỏ khác nhau, trên cột có một cái l*иg kính trong suốt, từ trên l*иg kính chiếu xuống một chùm sáng, bên trong đặt đủ thứ kỳ lạ, đầy màu sắc, tất cả đều bị bao phủ trong chùm sáng, vô số chi tiết nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bên cạnh các cột, hầu hết đều có một màn hình ánh sáng trong suốt.
Trên màn hình là một chuỗi ký tự kỳ quái mà Hà Tích Nhạc không hiểu.
Hà Tích Nhạc có phần mơ hồ.
...Ở đây, ở đây hình như là bảo tàng nhỉ? Xung quanh là các vật phẩm trưng bày mà đúng chứ?
Cậu đã xuyên không rồi sao?
Xuyên không đến bảo tàng của một thế giới phi nhân loại?
Hà Tích Nhạc không kìm được mà véo đùi mình.
Hừ——
Đau quá.
Đau đến mức nước mắt Hà Tích Nhạc sắp trào ra.
Quay đầu lại, Hà Tích Nhạc thấy cái tủ mà mình vừa bò ra, nhìn cái màn hình ánh sáng tương tự bên cạnh tủ, cậu nghẹn lời không nói nên lời.
Cậu đã xuyên thành một món đồ trưng bày trong viện bảo tàng này sao!?
Sau khi đoán được đại khái thân phận của mình, cuối cùng Hà Tích Nhạc cũng hiểu tại sao những sinh vật phi nhân loại kia lại hoảng sợ khi thấy cậu mở mắt, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ nữa.
Nếu cậu đang tham quan bảo tàng, hào hứng ngắm nhìn xác ướp, mà xác ướp đột nhiên sống lại——
Ôi trời, đúng là cảm giác đầu tê rần lên đây mà!
Hà Tích Nhạc đồng cảm sâu sắc với những sinh vật phi nhân loại đó.
Cậu tìm đến lối ra của bảo tàng, đang chậm chạp di chuyển để rời khỏi đây, thì đột nhiên, một nhóm sinh vật phi nhân loại trang bị vũ trang đầy đủ xô cửa vào khu trưng bày, xuất hiện trước mặt Hà Tích Nhạc theo đội hình chỉnh tề.
Những người ở hàng đầu tiên tạo thế phòng thủ, hàng sau thì làm thế tấn công, ai nấy đều nhìn Hà Tích Nhạc với ánh mắt đầy cảnh giác.
Đồng thời, hàng loạt thiết bị nhỏ giống như máy bay không người lái cũng bay vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông có vẻ ngoài cương nghị, phía sau có một cái đuôi sói, đứng sau chiếc khiên phát sáng ánh sáng xanh trông rất công nghệ cao, vừa ra hiệu vừa nói với Hà Tích Nhạc bằng thứ tiếng líu ríu không hiểu được.
Hà Tích Nhạc: "...”
Hà Tích Nhạc bối rối.
Cậu không hiểu một từ nào cả.
Cũng không hiểu ngôn ngữ cơ thể của sinh vật phi nhân loại đó.
Nhưng cái thế trận rầm rộ này khiến Hà Tích Nhạc cảnh giác.
Được rồi.
Bây giờ cậu nên thương hại chính mình thì hơn.
Là một món đồ trưng bày đột nhiên sống lại, Hà Tích Nhạc rất hiểu rõ bản thân mình, cậu khó có thể tự thuyết phục mình rằng những người này sẽ đối xử với cậu như đồng bào bình thường, chứ không phải kéo cậu vào phòng thí nghiệm.
Với những phép màu đã khiến cậu thức tỉnh, rõ ràng dù đã ngủ lâu như vậy, đi đứng không bị hạn chế nhưng cơ thể cậu vẫn yếu đuối, lại không có ai giúp đỡ, ngoài việc phối hợp và tìm kiếm lợi ích tối đa, Hà Tích Nhạc thực sự không có cách nào khác.
Hàng mi dài của Hà Tích Nhạc khẽ rung lên, cậu từ từ giơ tay lên, biểu thị mình vô hại.
Những sinh vật phi nhân loại phía xa nhìn nhau.
Một phụ nữ có vóc dáng mảnh mai nhưng có đuôi ở sau lưng nhón chân tiến lại gần.
Cô di chuyển rất nhanh, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Hà Tích Nhạc, đồng tử như mèo hơi dọc, cuối cùng dừng lại cách Hà Tích Nhạc khoảng hai mét, rồi ném cho cậu một thiết bị.
Hà Tích Nhạc nhìn thiết bị, chớp chớp mắt, không động đậy.
Người phụ nữ và người đàn ông đuôi sói ở phía xa thấy vậy đều lo lắng, cùng ra hiệu bằng tay, bảo Hà Tích Nhạc đeo thiết bị lên, và trình diễn với thiết bị của họ.
Hà Tích Nhạc do dự vài giây, cuối cùng cúi người, nhặt thiết bị lên.