Hà Tích Nhạc cười, mắt cong như trăng lưỡi liềm: “Vậy tôi không làm phiền bệ hạ dùng bữa nữa.”
Văn Ký Dữ: “Đợi đã.”
Ánh mắt lười biếng của ngài dừng lại ở môi Hà Tích Nhạc một lát: “Lại đây.”
Hà Tích Nhạc ngẩn ra, không do dự đi tới.
Ngồi trên ghế, chiều cao của Văn Ký Dữ không còn quá đáng sợ, hai người gần như ngang tầm mắt. Ngài không nói lý do gọi Hà Tích Nhạc lại gần, chỉ chậm rãi rửa tay, rồi dùng khăn sạch lau khô.
Hà Tích Nhạc không hiểu, chỉ biết nhìn động tác của Văn Ký Dữ.
Khăn được vứt sang một bên, vệ sĩ cũng dọn đi.
Cuối cùng Văn Ký Dữ cũng nói: “Là người giám hộ của ngươi, ta có quyền kiểm tra sức khỏe của ngươi.”
Hà Tích Nhạc hiểu ra.
Hóa ra là muốn biết tình trạng sức khỏe của cậu.
Hà Tích Nhạc giơ tay, để lộ thiết bị đầu cuối tạm thời: “Khi vừa tỉnh dậy, tôi có kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, ở đây có báo cáo điện tử…”
Văn Ký Dữ: “Ta không xem cái đó.”
Ngài nghiêng người một chút: “Há miệng ra ta xem.”
Hà Tích Nhạc: “?”
Hả?
Há miệng ra làm gì?
Dù hơi mơ hồ, Hà Tích Nhạc vẫn há miệng ra theo lời ngài nói..
Giây tiếp theo, một ngón tay dài thon thả chọc vào miệng Hà Tích Nhạc.
Hà Tích Nhạc: “!!!”
Gì, gì vậy???
Phía trên ngón tay của Văn Ký Dữ có vết chai rõ rệt, vô tình chạm vào đôi môi mềm mại của Hà Tích Nhạc, nhanh chóng co lại một chút.
Cảm giác lạ trong miệng khiến Hà Tích Nhạc hơi khó chịu.
Cậu vừa bị hành động của Văn Ký Dữ làm cho ngơ ngác, giờ mới nhận ra, lập tức ngậm miệng lại.
Răng cắn vào tay Văn Ký Dữ nhưng ngài không chớp mắt, như thể tổn thương này chỉ như bị muỗi cắn vào mùa hè thôi vậy.
Ngón tay của ngài nhanh chóng quét qua răng của Hà Tích Nhạc hai lần, tự lẩm bẩm: “Thực sự rất phẳng.” Nói xong, ngón tay vẫn ở trong miệng Hà Tích Nhạc, lại chạm vào hai chiếc răng nanh nhỏ, cười khinh bỉ, nói: “Răng nanh mini, xem ra vẫn còn là là một đứa nhóc chưa trưởng thành.”
Hà Tích Nhạc: “…”
Rõ ràng cậu đã trưởng thành rồi mà…
Nhưng thôi.
Giải thích chuyện này phức tạp lắm.
Nhưng...
Văn Ký Dữ làm vậy vì không tin cậu không cắn được thịt cừu non, nên mới đặc biệt sờ răng cậu sao!
Cuối cùng ngài cũng rút ngón tay ra.
Văn Ký Dữ nói: “Ngươi biết vua của đế quốc có nghĩa là gì không?”
Hà Tích Nhạc mơ hồ: “Sức mạnh? Quyền lực?”
Sao đột nhiên chủ đề lại chuyển sang chuyện này rồi?
Văn Ký Dữ đáp: “Có nghĩa là các ngươi đều là của ta, dù ta làm gì với ngươi, đều là hợp lý.”
Hà Tích Nhạc: “… Được rồi, tôi nhớ rồi.”
Cậu không nhịn được nhìn Văn Ký Dữ thêm vài lần: “Bệ hạ, giờ tôi có thể ăn cơm chưa?”
“Ừ.” Văn Ký Dữ: “Đi đi.”
Hà Tích Nhạc ngồi xuống.
Có lẽ vì có Văn Ký Dữ ở đây, vệ sĩ của Hà Tích Nhạc luôn đứng nghiêm trang, không giúp Hà Tích Nhạc lau tay, đưa khăn ăn, ngay cả đầu bếp cũng không dám thở mạnh.
Ngược lại Hà Tích Nhạc là người nhìn có vẻ thoải mái nhất.
Cậu nhìn thức ăn trước mặt, mắt sáng lên.
—— Trưa nay, đầu bếp quả nhiên làm thịt phù hợp với răng của cậu.
Hạnh phúc quá đi!
Hà Tích Nhạc cắt thịt thành từng miếng nhỏ, cắn một miếng, cảm giác tươi ngon làm vị giác của cậu như được thỏa mãn hoàn toàn, vui sướиɠ đến mức chân không kìm được rung lên.
Ngon quá!
Hà Tích Nhạc tập trung ăn thịt.
Văn Ký Dữ đến sớm hơn Hà Tích Nhạc, ngài đã ăn xong trước, tao nhã lau miệng, đứng dậy rời đi.
Cửa nhà ăn mở rồi đóng lại.
Không khí xung quanh cuối cùng cũng trở nên sôi động trở lại.
Khuôn mặt căng thẳng của vệ sĩ cũng dịu đi.
Anh ta chủ động kéo đĩa của Hà Tích Nhạc, bắt đầu cắt thịt cho cậu. Nghĩ đến những gì vừa xảy ra, anh ta cúi đầu, khẽ nói: “Ngài Hà Tích Nhạc à, những lời bệ hạ nói vừa rồi… không phải ý đó. Hy vọng sẽ không làm ngài cảm thấy buồn.”
Hà Tích Nhạc: “Không sao, tôi biết mà.”
Cậu hoàn toàn không để tâm.
Vệ sĩ sững sờ, quan sát Hà Tích Nhạc, nhận thấy cậu không có vẻ giả tạo gì.