Anh ta nhỏ giọng nói với Hà Tích Nhạc: “Thưa ngài, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh ngài.”
Jane lập tức khó chịu nhìn qua.
Nhưng lần này hắn không nói gì.
Hà Tích Nhạc gật đầu.
Thực ra cậu rất yên tâm, không nghĩ rằng Jane sẽ làm hại mình.
——Mặc dù khi mới xuất hiện, thái độ cuồng nhiệt của đối phương khiến Hà Tích Nhạc hơi khó chịu, nhưng khi nghe đối phương nói, là bệ hạ đã cử hắn tới, Hà Tích Nhạc lập tức thả lỏng.
Cậu nghĩ, chỉ gặp bệ hạ ở cửa nhà ăn một lần, Văn Ký Dữ thậm chí còn không thèm dừng lại nói chuyện với cậu, nhưng lại nhận ra cậu mặc quần áo không vừa vặn, còn đặc biệt tìm nhà thiết kế đến may riêng trang phục cho cậu.
Mắt Hà Tích Nhạc cong cong.
Tuy trông bệ hạ Văn Ký Dữ có vẻ hơi dữ dằn, nhiều người sợ hắn, nhưng hắn lại là một người tốt!
---
Khi nào loài người mới có thể khắc phục chứng trì hoãn đây?
“Trông ngài trẻ quá, chỉ cao có một mét bảy tám thôi à?”
“Tôi chưa từng làm bộ đồ nào có kích thước như vậy, ngài là người đầu tiên đấy. À, nghĩ lại thì thấy tôi may mắn thật. Cảm ơn bệ hạ đã không gọi nhà thiết kế khác đến.”
Jane bấm vào thiết bị đầu cuối, tay làm một động tác kéo mở.
Trước mặt Hà Tích Nhạc lập tức hiện lên một đường sáng xanh nhạt.
Rõ ràng nhà thiết kế này là người nói nhiều, vừa đo kích thước cho Hà Tích Nhạc, vừa cảm thán: “Cánh tay của loài người các ngài thật mềm mại, xương lại nhỏ, thậm chí không có đặc trưng thứ hai! Trời ơi, loài người thật là một giống loài kỳ diệu!”
Nói xong, Jane cảm nhận được một ánh nhìn, nhận ra vệ sĩ đang nhìn mình, mới ý thức được lời nói của mình vừa rồi có phần không được hay cho lắm.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hà Tích Nhạc, thấy cậu không giận, trong mắt không khỏi tràn ngập ý cười.
Tính cách của loài người cũng khá tốt.
Jane không để ý đến vệ sĩ, tiếp tục trêu đùa: “Nhưng đối với những nhà thiết kế như chúng ta, điều này không phải là chuyện tốt. Thiết kế những bộ đồ như vậy tuy đơn giản nhưng cũng sẽ khiến những người có ý tưởng thiết kế độc đáo về đặc trưng thứ hai thất nghiệp.”
Hà Tích Nhạc đứng im, để mặc Jane làm việc.
Nghe Jane nói chuyện, cậu không cảm thấy phiền, còn có lúc nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Tuy nhiên, khi đối phương đo kích thước, không thể tránh khỏi việc chạm vào cơ thể Hà Tích Nhạc, hình như Jane cũng là người có trái tim rộng lượng, hoặc có lẽ vì người trước mặt quá yếu đuối, hắn không nghĩ rằng việc tiện tay nhéo Hà Tích Nhạc vài cái là hành động không thích hợp cho lắm.
Hà Tích Nhạc cảm thấy mình như một con búp bê, bị người ta tuỳ ý sắp đặt điều khiển theo ý muốn.
Tai của cậu đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Vệ sĩ đứng một bên, đột nhiên nói: “Ngài Jane à, khi ngài đo kích thước cho bệ hạ có thấy ngài nhéo ngài ấy như vậy đâu.”
Tay của Jane dừng lại.
Hắn không hài lòng nói: “Anh nói nhiều quá đấy.”
Nhưng sau đó, hành vi của Jane cũng hơi tém tém lại một chút.
Sau đó hắn thu thiết bị lại, hình như là đã đo xong, nhìn Hà Tích Nhạc với ánh mắt có phần lưu luyến: “Thưa ngài, tôi sẽ nhanh chóng làm xong hai bộ thường phục, rồi gửi đến cho ngài trước để ngài mặc hàng ngày.”
Mắt Hà Tích Nhạc sáng lên.
Tuy bộ đồ hiện tại cậu đang mặc đã dùng kéo cắt rồi nhưng vẫn quá rộng, đi lại một chút cũng bị lộ gió, khiến người ta rất không an tâm. Cậu mỉm cười, nói: “Cảm ơn ngài Jane.”
Jane lập tức ôm ngực mình.
Mặc dù người ở tinh cầu này sau khi trưởng thành cũng có hình dáng giống với loài người, nhưng thực ra giữa hai bên vẫn có sự khác biệt rất lớn. Họ không chỉ cao lớn mà khuôn mặt cũng không đẹp như Hà Tích Nhạc, dáng người càng không đồng đều, ví dụ có người thân trên dài đến hai mét, chân chỉ có nửa mét, hoàn toàn không đẹp như Hà Tích Nhạc.
Chưa kể, trên cơ thể họ thường có đặc trưng thứ hai. Nếu đặc trưng thứ hai không rõ ràng thì còn đỡ, nhưng nếu xui xẻo thì đặc trưng thứ hai chiếm tỷ lệ lớn trên cơ thể, thì thật đáng thương.