Chương 16

Cậu vừa nói xong.

“Xong rồi ạ.” Vệ sĩ đã cài xong. Giọng anh ta rất ấm áp: “Ngài dùng bữa đi.”

Hà Tích Nhạc đành chuyển sự chú ý sang món ăn trước mặt, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cậu giơ thìa lên.

Thìa rất lớn, chỉ cần múc một cái là đầy ắp, Hà Tích Nhạc không thể ăn hết một lần được.

Cậu đành vừa cầm thìa, vừa ăn từng miếng nhỏ.

Món tráng miệng này quả thực giống như bề ngoài, ăn vào giống như thạch, nhưng thơm hơn mùi sữa, bên trong như có thêm một chút gì đó giống như chanh, không khiến người ta cảm thấy ngán, thậm chí còn có chút kí©h thí©ɧ vị giác.

Hà Tích Nhạc tiếp tục thử các món khác.

Trong nhà bếp của nhà hàng này, đầu bếp đều là những người nấu ăn cho bệ hạ Văn Ký Dữ, giống như Ngự Thiện Phòng thời cổ đại của Trung Hoa. Tay nghề của họ rất tốt, mỗi món ăn đều khiến Hà Tích Nhạc bất ngờ.

Món cứng nhất là một miếng thịt không biết tên, trắng mềm, đã được rán qua, khiến các cạnh vàng giòn, tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt. Hương vị tuyệt vời của các món ăn khác làm Hà Tích Nhạc càng mong đợi món này hơn.

Cậu nôn nóng dùng dao cắt miếng thịt trước mặt, nhìn thấy lớp vân đẹp đẽ bên trong, Hà Tích Nhạc nghĩ rằng thịt này chắc hẳn rất mềm, vị rất ngon.

Wow.

Sắp chảy nước miếng rồi!

Cậu cắn một miếng lớn.

——Rồi mới phát hiện là không cắn đứt được.

Nhìn lại, trên miếng thịt chỉ có một vết răng.

Hà Tích Nhạc: “?”

Hà Tích Nhạc đặt đũa xuống, chậm rãi giơ tay, che lấy chiếc răng bị đau, khóe mắt đỏ lên, mắt rưng rưng, trông như sắp khóc vậy.

Đau quá…

Chết tiệt!

Món này rốt cuộc là thịt gì vậy?

Rõ ràng cắt ra rất mềm, thịt nhìn cũng tươi ngon, ai ngờ cậu lại không thể cắn nổi là sao!? Do không chuẩn bị gì, nên răng của cậu đau chết đi được.

Hà Tích Nhạc ngước mắt, ánh nhìn chạm đến những người xung quanh đang chăm chú theo dõi cậu ăn...

Ôi trời ơi.

Xấu hổ quá!

Đầu bếp bên cạnh kinh ngạc, hắn cũng không phản ứng kịp.

Sau vài giây, đầu bếp vội giải thích: “Bệ hạ rất thích món này nên ngày nào cũng phải làm, được chế biến từ dê sữa tươi sống từ trang trại hệ sao E31 vừa chuyển đến sáng nay đấy ạ.”

Hắn nhìn vệ sĩ: “Tôi thề, món này không khác gì món bệ hạ ăn cả.”

Phụ tá đầu bếp do dự nói: “Thịt dê sữa đúng là hơi dai thật...”

Những người ăn cỏ không ăn loại thịt này, còn những người ăn thịt có răng nanh có thể dễ dàng xé thịt sống, huống chi là thịt dê sữa đã nấu chín. Với họ, thịt này vừa đủ ngon miệng, rất dai.

Có lẽ vì đây là kiến thức thông thường nên không ai ngờ rằng loài người lại không thể cắn nổi.

Nghe lời mọi người nói, Hà Tích Nhạc co chân lại, suýt chút nữa đào một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào.

Cậu biết đầu bếp không nói dối.

Vậy nên, người ở đây đều có thể cắn được miếng thịt này, chỉ có cậu là không cắn nổi thôi…

Thật là yếu đuối quá đi!!!

Hu hu hu.

Lại nhìn vệ sĩ, thấy anh ta cẩn thận đưa tay, từ từ mang đĩa thịt đó đi, giống như là sợ Hà Tích Nhạc nhìn thấy mà buồn vậy.

Tôi hiểu ý tốt của anh rồi.

Hu hu hu.

Trong một lúc, Hà Tích Nhạc không biết nên khóc hay cười.

Nhìn các món ăn khác, cậu phát hiện trên bàn chỉ có một món thịt cứng. Ở Trái Đất, Hà Tích Nhạc rất thích ăn thịt, giờ bụng lại thèm thuồng, không kìm được mà nhỏ giọng hỏi: “Lần sau có thể làm thịt mềm hơn một chút được không?”

“Tất nhiên là được ạ!”

Đầu bếp lập tức giới thiệu cho Hà Tích Nhạc những loại thịt tươi ngon theo mùa: “Tôi nghĩ, những loại này có thể phù hợp với ngài. Tôi sẽ xin bệ hạ ngay, cố gắng để bữa trưa hôm nay ngài có thể ăn thịt tươi ngon.”

Nghe vậy, mắt Hà Tích Nhạc sáng lên, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh!”

Món ăn ở hành tinh này rất khác so với Trái Đất, hầu hết thức ăn đều nhạt, chú trọng hương vị nguyên liệu, Hà Tích Nhạc đoán có lẽ liên quan đến đặc điểm thứ hai của người ngoài hành tinh.