Văn án Bảo tàng trung tâm của Đế quốc có một vật phẩm quý giá, đó là thân thể của một con người bị đóng băng gần nghìn năm. Một buổi chiều bình yên và đẹp trời, tim của thân thể đó đột nhiên đập trở lại một cách kỳ diệu và người đó cũng mở bừng mắt trong buổi triển lãm. Hà Tích Nhạc biết cậu đã chết, nhưng lại đột nhiên khôi phục ý thức. Vừa mở mắt, cậu phát hiện mình đang nằm trong một vật chứa bằng thủy tinh giống như quan tài, cơ thể không thể cử động, xung quanh là những sinh vật kỳ lạ cao ít nhất hai mét. Trong giây lát, mắt cậu và mấy sinh vật kia đối diện nhau. Hà Tích Nhạc: “A…” Sinh vật kỳ lạ: “A a a…” chạy tán loạn.jpg Sau đó. Trên nền tảng livestream lớn nhất của Đế quốc, một phòng live mới lặng lẽ xuất hiện. Hạt giống cuối cùng của loài người đang vụng về điều chỉnh máy quay. Tóc của cậu mềm mại và xù xù, đôi mắt giống như thủy tinh, khuôn mặt tinh xảo trắng trẻo, khi cậu mỉm cười, một lúm đồng tiền nhỏ hiện ra: “Xin chào, tôi tên là Hà Tích Nhạc.” Toàn bộ Đế quốc đều sôi động: “Cậu ấy nhỏ quá, thật dễ thương, chỉ nghe cậu ấy nói thôi mà tim tôi đã tan chảy rồi! Tôi muốn tiêu tiền cho cậu ấy!!!” “Không biết có phải là ảo giác của tôi không, sau khi xem buổi live của cậu ấy, tôi cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, tinh thần cũng tốt hơn, tôi nghi ngờ rằng cậu ấy có khả năng chữa lành.” “Đã trưởng thành chưa? Có bạn đời chưa? Tôi là Thượng tướng Đế quốc, tôi có thể chứ?” Hoàng đế Đế quốc: “Xin lỗi, cậu ấy là của tôi rồi.”