Chương 24

Mặc Thu cầm một trăm tệ.

Xúc cảm của tờ tiền giấy mới tinh trong tay khác hẳn với những tờ tiền bẩn thỉu, góc cạnh thô ráp trước đây.

Cậu có một trăm tệ, cậu có thể chăm sóc tốt cho bạn của mình.

"Đi đâu?" Mặc Thu hỏi.

Dương Tiêu Vũ nở nụ cười, người phụ nữ xinh đẹp cười rộ lên phảng phất như lấn át ánh mặt trời.

"Đi theo mẹ." Người phụ nữ nắm lấy Mặc Thu.

Bước vào cửa quán cà phê, cái nóng oi bức như thiêu đốt trong nháy mắt đã bị cửa kính trong suốt chặn lại, âm nhạc quanh quẩn bên trong quán cà phê trang nhã như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Cho tới bây giờ Mặc Thu chưa từng tới những nơi như vậy.

Mặc Thu bị Dương Tiêu Vũ nắm tay, lúc đi vào lại bị kéo một chút.

Mặc Thu không buông chiếc xe kéo nhỏ ra, cậu ở bên trong cửa kính, chiếc xe kéo nhỏ bị kẹt ở ngoài cửa.

"Làm phiền giữ hộ mấy thứ này giúp tôi một chút." Dương Tiêu Vũ trực tiếp chỉ vào chiếc xe kéo trước cửa nói với nữ nhân viên bán hàng: "Sau đó tôi sẽ trả phí bảo quản."

"Được, mời vào." Nữ nhân viên cửa hàng dịu dàng mỉm cười làm động tác mời vào.

Mặc Thu buông xe nhỏ ra, bị người phụ nữ nắm tay.

Mùi thơm của quán cà phê khác với món bánh mì đóng gói mà Mặc Thu quen thuộc, mùi hương ngọt ngào dường như đang cố gắng hết sức để tỏa ra hương vị thơm ngọt quyến rũ tất cả mọi người.

Ngồi trên ghế sofa trong phòng riêng, vải đệm mềm mại, giống như kem tươi chảy qua từng kẻ tay cậu.

Mặc Thu giống như bọt rơi trên món tráng miệng, không có hương vị, cảm giác khó hiểu, không đúng chỗ.

"Nhanh vào trong đi." Dương Tiêu Vũ gọi món xong, bảo người rời đi sau đó kéo rèm cửa phòng nhỏ lại.

Trong không gian cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh mặt trời không cách nào chiếu vào gian phòng âm u, chỉ có ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng.

Trong bầu không khí như vậy nhưng người phụ nữ trông vẫn đẹp rực rỡ.

"Mẹ là Dương Tiêu Vũ." Dương Tiêu Vũ nói.

Mặc Thu cũng trả lời lại tên của mình: "Con là Mặc Thu."

"Đói không?"

Mặc Thu gật đầu.

"Ăn cơm trước đi." Nhìn Mặc Thu gần trong gang tấc, sự nóng nảy trong lòng Dương Tiêu Vũ trong phút chốc đã được xoa dịu.

Dương Tiêu Vũ lấy ra một gói khăn ướt từ trong túi nhỏ của mình ra, nắm lấy tay Mặc Thu.

"Tay con bẩn rồi."

Cảm giác ẩm ướt của khăn ướt từng chút từng chút lau ngón tay cậu, Mặc Thu nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt, hàng mi dài mà dày của bà làm cho đôi mắt kia càng thêm xinh đẹp hơn.

Bàn tay Mặc Thu được lau sạch sẽ, mang theo chút hương thơm ướŧ áŧ của khăn ướt.

Người phụ nữ vứt khăn ướt đi nhưng vẫn không buông tay ra.

Khi bàn tay của người phụ nữ nắm lấy tay cậu, cực kỳ dùng sức.

Nữ nhân viên phục vụ mở rèm cửa ra bày món tráng miệng đầu tiên lên, lúc này tay của Mặc Thu mới được buông ra.

Độ ẩm của khăn ướt đã khô, nhưng trên ngón tay cậu còn lưu lại cảm giác từ bàn tay của người phụ nữ đó, ấm áp, hơi ẩm ướt.

Món tráng miệng đưa lên trước được trang trí tinh xảo, như chỉ cần động một cái sẽ phá hư mỹ cảm của món tráng miệng này, Dương Tiêu Vũ đẩy nó tới trước mặt Mặc Thu.

"Ăn đi, lát nữa còn có mì Ý, không biết mùi vị như thế nào, ít nhất phải no bụng."

Mặc Thu cầm thìa nhỏ, múc lên một miếng kem nhỏ, hương vị ngọt ngào lành lạnh nhanh chóng thổi đi hơi nóng tích tụ vào sáng sớm của Mặc Thu, bánh mì nướng mật ong ngọt ngào, hương thơm trong miệng phảng phất như muốn lấp đầy đại não của Mặc Thu.

Mặc Thu ăn cơm rất yên tĩnh, dù là thìa hay đũa đều sẽ không va chạm vào bát đĩa phát ra âm thanh quá lớn, Dương Tiêu Vũ nhìn Mặc Thu phồng má im lặng nhai nuốt, thật sự rất đáng yêu.

Khóe miệng Dương Tiêu Vũ cong lên như trăng lưỡi liềm.

Mặc Thu dừng lại.

"Không ăn nữa sao?" Dương Tiêu Vũ hỏi, đồ ăn còn chưa đưa lên hết, Mặc Thu ăn rất ít.

"Con ăn no rồi." Mặc Thu nói.

"Không thể ăn nữa sao?" Một cậu bé đang trưởng thành mà chỉ ăn được một lượng ít thức ăn như này, Dương Tiêu Vũ nhíu mày.

Mặc Thu lắc đầu, nói: "Cảm ơn."

Dương Tiêu Vũ biết, kế tiếp chính là thời gian nói chuyện.

Dương Tiêu Vũ vô thức vén tóc dài lên, đối mặt với đứa con ruột thịt mà như người xa lạ của mình, một người luôn ngạo nghễ tự tin như bà cũng bắt đầu có chút câu nệ.

"Mẹ có... Một đứa con trai." Lúc Dương Tiêu Vũ thật sự muốn mở miệng, lại đột nhiên cảm thấy ngôn ngữ cằn cỗi: "Mẹ rất yêu thằng bé, nhưng mẹ đã lạc mất nó."

Mặc Thu im lặng lắng nghe.

"Thằng bé đã bị bế đi khi nó năm tuổi, cách bây giờ rất lâu, năm nay hẳn là mười bốn tuổi."

"Mẹ tìm thằng bé thật lâu, vẫn luôn tìm, bây giờ đã tìm được nó."

Dương Tiêu Vũ nhìn Mặc Thu, Mặc Thu chỉ lắng nghe.

Dương Tiêu Vũ không chơi trò đố chữ nữa, nói: "Mặc Thu, chúng ta tìm được con rồi."

Mặc Thu nâng mắt đang nhìn chằm chằm vào đĩa lên, nhìn về phía Dương Tiêu Vũ.

Dương Tiêu Vũ tiếp tục nói: "Mẹ luôn tìm con, con là con của mẹ, hôm qua là do mẹ quá kích động, biểu đạt không tốt, nhưng những gì mẹ nói đều là sự thật."

Mặc Thu đang quan sát ánh mắt của Dương Tiêu Vũ.

Trong đó, có ánh mắt rất khác biệt, cho đến bây giờ Mặc Thu đều chưa từng có được.

Không có tí nào là "không vui vẻ".

"Nếu như con vẫn còn nghi ngờ, chúng ta có thể đi giám định quan hệ ruột thịt." Dương Tiêu Vũ nhìn thấy Mặc Thu im lặng thì tiếp tục nói: "Con bị trộm đi lúc năm tuổi, chuyện trước năm tuổi, một chút con cũng không nhớ rõ sao?"

Mặc Thu rất ít khi nhớ lại, trí nhớ của cậu rất hỗn loạn, Mặc Thu không cách nào sắp xếp những ký ức kia theo thứ tự chính xác.

Những mảnh vỡ ký ức lộn xộn khiêm tốn chất đống ở một góc, không thể sửa sang lại, cũng không thể tìm thấy nội dung chi tiết hơn.

Nhưng lời nói của Dương Tiêu Vũ đã làm ký ức trong cậu dậy sóng, bây giờ ký ức hỗn loạn trong đầu của Mặc Thu bắt đầu hoạt động, bay múa, như thể có thứ gì đó sắp nổi lên.

"Con không tin sao?" Dương Tiêu Vũ đang sợ hãi, đứa con của bà trước mắt đã là một thiếu niên, sau khi biết tin này lại im lặng đến mức làm cho bà vô cùng sợ hãi.

Đột nhiên sau đó, một mảnh vỡ ký ức đặc biệt hiện ra trước mắt Mặc Thu.

Mặc Thu nói: "Con tin."

Dương Tiêu Vũ có chút sửng sốt: "Con… Con tin sao?"

Mặc Thu nhìn về phía Dương Tiêu Vũ: "Cô là... Mẹ."

Lúc Dương Tiêu Vũ nhận được đáp án chắc chắn, ánh mắt chậm rãi mở to, bên tai nghe được tiếng tim đập kịch liệt của chính mình.

"Mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ ruột của con!"

Dương Tiêu Vũ không nghĩ tới, chỉ cần đơn giản nói ra là có thể được Mặc Thu tiếp nhận.

Bà đã không cách nào kiềm chế được vui sướиɠ, Dương Tiêu Vũ đột nhiên đứng dậy, thân thể nghiêng về phía trước trực tiếp lướt qua mặt bàn mạnh mẽ kéo Mặc Thu qua, ôm Mặc Thu vào trong ngực.

Con của bà.

Đây là con của bà.

"Mặc Thu, Mặc Thu, gọi mẹ, gọi mẹ được không?" Dương Tiêu Vũ gần như sắp điên rồi.

Bên tai Mặc Thu là giọng nói nghẹn ngào của Dương Tiêu Vũ.

Mặc Thu mở miệng: "Mẹ."

Một tiếng này cho thấy kỳ vọng lớn nhất từ trước đến nay của Dương Tiêu Vũ đã trở thành hiện thực.

Mặc Thu tựa vào trong ngực Dương Tiêu Vũ, mảnh vỡ ký ức hiện ra trước mắt cậu, đoạn ký ức này cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ tới.

Cậu là con trai của hào môn, lại bị người ta trộm đi, ở nhà cha mẹ nuôi bị ngược đãi, sau đó sẽ bị gia đình hào môn tìm được, được gia đình hào môn đón về.

Trộm đi, cha mẹ nuôi...

Hôm nay Mặc Thu mới thật sự hiểu được ý nghĩa của hai từ này đối với cuộc sống của mình.

Cha mẹ nuôi, cha mẹ cậu, đó không phải là người đã sinh ra cậu.

Dương Tiêu Vũ mới là người đã sinh ra cậu.

Trong ký ức hiện ra mấy dòng chữ này, nhẹ nhàng, không có cảm giác chân thật, cũng rất khó hiểu.

Mẹ cậu tên là Dương Tiêu Vũ...

"Ba ba, ông ấy, gọi là hào môn sao?" Mặc Thu hỏi.