Chương 21

Dưới tình huống không có đồng hồ báo thức nhưng Mặc Thu vẫn thức dậy vào đúng 6 giờ sáng, cậu ngồi dậy trên ghế sô pha.

Cậu ngủ trên ghế sofa à?

Mặc Thu hoảng hốt trong chớp mắt, mới nghĩ đến buổi sáng hôm nay khác với trước kia.

Mặc Thu nghe được tiếng nước, ngẩng đầu nhìn lại, Sở Ức Quy nửa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở bồn rửa tay, đang rửa mặt dưới dòng nước của vòi nước.

Bạn của cậu thức dậy rất sớm.

Mặc Thu tỉnh lại vào thời gian này là để nấu cơm cho ba mẹ mình, thời gian này nếu Ninh Hải và Ninh Xảo Trân ở nhà, hẳn là còn đang ngủ.

“Chào buổi sáng.” Sở Ức Quy quay đầu lại, bởi vì trong phòng không có khăn mặt của hắn nên không thể lau sạch bọt nước trên mặt, nước theo cổ trượt xuống dưới.

Mặc Thu để ý tuy rằng Sở Ức Quy không cường tráng nhưng lại có thân thể rất đẹp, da thịt mềm mại đàn hồi, còn rất khỏe mạnh.

“Chào buổi sáng.” Mặc Thu có chút hoảng hốt. Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên cậu nghe được có người nói chào buổi sáng với mình.

“Âm thanh của tớ quá lớn nên đánh thức cậu sao?” Sở Ức Quy tắt vòi nước.

Mặc Thu lắc đầu: “Bình thường tớ cũng tỉnh lại vào lúc này.”

“Tớ hơi nóng, cả người đổ mồ hôi.” Sở Ức Quy quay đầu lại nói với Mặc Thu: “Vì người đổ mồ hôi nên có chút không thoải mái.”

Mặc Thu đột nhiên phản ứng lại, trong phòng của cậu không lắp điều hòa, điều hòa chỉ có phòng của ba mẹ cậu mới có.

“Xin lỗi, tớ quên mất mùa hè sẽ rất nóng.” Mặc Thu chưa bao giờ sử dụng điều hòa, không sử dụng nên cũng không nhớ đến là phòng mình không có máy điều hòa.

Sở Ức Quy nhướng mày, nhìn cả người Mặc Thu không hề đổ mồ hôi.

Đột nhiên hắn tiến lên ngửi ngửi, trên người Mặc Thu không có mùi mồ hôi, chỉ có mùi xà phòng nhàn nhạt, hơi thở mát mẻ độc đáo khác xa với cái nóng mùa hè.

“Cậu là người có thể chất không đổ mồ hôi sao?” Sở Ức Quy hỏi.

“Không phải.” Mặc Thu nghiêng đầu: “Tớ cũng sẽ đổ mồ hôi, ngày hôm qua tớ đã đổ mồ hôi.”

Vì chạy xuống mua đồ ăn nên cả người Mặc Thu đều toát mồ hôi.

Nhưng nếu làm việc bình thường như mọi khi thì Mặc Thu rất ít đổ mồ hôi.

Sở Ức Quy nhìn thân thể gầy yếu của Mặc Thu, đột nhiên cầm tay cậu lên: “Thật lạnh.”

Ngón tay Mặc Thu quá yếu ớt, nhiệt độ trên tay hơi lạnh, nhiệt độ khô nóng vào mùa hè sẽ không làm cho bàn tay lạnh lẽo như thế, đây là vấn đề về thể chất của Mặc Thu.

Thân thể Mặc Thu quá kém.

Sở Ức Quy bất giác vuốt ve ngón tay Mặc Thu, thậm chí hắn cũng cảm giác được xương cốt bên trong lớp da kia.

Mặc Thu cúi đầu, cũng nhìn tay của Sở Ức Quy. Tay Sở Ức Quy rất lớn, rất đẹp, ngón tay mảnh khảnh thon dài, móng tay mượt mà, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng không có tì vết.

Mà tay của mình hoàn toàn không thể so sánh với Sở Ức Quy được.

Mặc Thu rụt ngón tay lại, ý thức được bàn tay khó coi của mình không nên đặt bên cạnh đôi tay xinh đẹp này.

Sở Ức Quy nhận thấy Mặc Thu giãy giụa, tùy ý để Mặc Thu thu tay lại.

“Nếu cậu buồn ngủ thì đến phòng ba mẹ tớ ngủ một chút đi, tớ bật điều hòa cho cậu.” Mặc Thu nói.

“Làm như vậy có sao không?” Sở Ức Quy đã ngủ đủ giấc, nhưng vẫn cố ý hỏi.

Mặc Thu không biết có sao không, nhưng từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ tới vào phòng ba mẹ mình ngủ.

Nhưng nếu như cả đêm ba mẹ đều không trở về, khả năng quay về nhà vào ban ngày cũng không lớn, cậu chỉ cần sửa sang lại giường hẳn là được rồi.

Mặc Thu chần chừ đã chứng minh hiển nhiên không phải không sao, nhưng Mặc Thu vẫn gật đầu: “Có thể.”

“Cũng không cần phải chiều tớ, chúng ta còn chưa thân đến trình độ này.” Sở Ức Quy lại từ chối.

Mặc Thu chớp chớp mắt, không trả lời, cậu cũng không hiểu làm bạn bè có thể thân đến trình độ nào.

“Tớ đi làm đồ ăn sáng.” Mặc Thu xoay người tiến vào phòng bếp.

Sở Ức Quy tùy ý hoạt động thân thể một chút, mỗi ngày hắn có thói quen dậy sớm để tập thể dục buổi sáng, chỉ là không nghĩ đến Mặc Thu sẽ tỉnh lại vào lúc này.

Mặc Thu gọi là làm đồ ăn sáng, cũng chỉ là hâm nóng đồ ăn thừa của ngày hôm qua mà thôi.

Nhưng thức ăn thừa ngon đến mức khiến Mặc Thu cảm thấy hạnh phúc. Nếu như có thể, cậu thật sự hy vọng ba mẹ có thể trở về nếm thử hương vị của những thức ăn thừa này.

Mặc Thu vốn muốn dành một ngày để làm bài tập về nhà, nhưng không thể như ý nguyện.

“Đừng làm những bài tập về nhà này.” Sở Ức Quy thu lại bài tập hè của Mặc Thu.

Mặc Thu nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”

“Bây giờ cậu không thích hợp để làm những đề này.” Trước khi ngủ, Sở Ức Quy đã cẩn thận lật xem từng quyển bài tập của Mặc Thu, phát hiện ra ngay cả đề bài Mặc Thu cũng không hiểu.

Giống như biết đọc thuộc lòng từng từ tiếng Anh, nhưng ghép lại với nhau lại không thể ghép thành được một từ chính xác, có một số từ, Mặc Thu chỉ biết từ đơn chứ không hiểu những từ được ghép lại với nhau.

Mặc Thu chần chờ nhìn thoáng qua bài tập về nhà, ý của Sở Ức Quy là nói cậu rất ngốc nên không làm được những bài tập này sao?

“Đây là bài tập mà giáo viên tớ giao cho.” Mặc Thu cố gắng ít nhất có thể làm đầy đủ bài tập hè về nhà, mặc dù không nhất thiết phải viết đúng đáp.

“Cậu…” Đột nhiên, Sở Ức Quy dừng lại không nói nữa.

Kỳ nghỉ hè này, Mặc Thu tất nhiên sẽ trở về với gia đình bọn họ.

Sau khi trở về, cậu sẽ không học cùng những học sinh bình thường của lớp học kia nữa, sống ở Sở gia, khả năng lớn sẽ được học kèm một với một.

“Cậu sẽ có một giáo viên khác tốt hơn.” Sở Ức Quy nói: “Bây giờ cậu không cần phải hoàn thành những bài tập này nữa.”

Mặc Thu không hiểu.

Nhưng nếu Sở Ức Quy nói không, Mặc Thu sẽ thuận theo ý Sở Ức Quy.

Có lẽ bởi vì ăn rất no, cho nên hôm nay cậu thấy sức lực tràn trề.

Mặc Thu cảm thấy mình có bạn bè, nếu như không thể cùng nhau làm bài tập về nhà, vậy thì có thể cùng nhau chơi đùa.

Chỉ là Mặc Thu không có kinh nghiệm chơi với bạn bè.

Vào ban đêm chỉ có thể chọn những thứ để chơi ở nhà, nhưng cậu lại có thể đi ra ngoài chơi với bạn vào ban ngày.

Bình thường mọi người cùng nhau ra ngoài chơi sẽ chơi cái gì nhỉ?

Mặc Thu không biết muốn làm gì, chỉ có thể dựa vào nhận thức trong trí nhớ của mình để suy nghĩ.

Nhớ lại những gì bình thường cậu hay làm là nhặt rác, những người đi ngang qua hay chơi những gì.

Cùng nhau uống nước trái cây được không nhỉ? Mặc Thu có chút khó nghĩ, cậu đã từng xem qua giá nước trái cây, nếu tiết kiệm thì có thể ăn cơm ba bốn ngày.

Nhưng nếu chỉ có một ly...

“Chúng ta…”

“Tớ muốn xem bình thường cậu hay làm những gì.” Mặc Thu còn chưa nói ra, lại bị Sở Ức Quy cắt đứt.

“Hả?” Mặc Thu hoang mang chớp mắt.

“Tớ muốn xem khi ở một mình cậu sẽ làm những gì.” Sở Ức Quy nghiêng đầu đề nghị nói: “Cậu có thể coi tớ như không tồn tại.”

Mặc Thu không hiểu rõ yêu cầu của Sở Ức Quy, Sở Ức Quy đứng ở đây sẽ khiến cho Mặc Thu chú ý, muốn cậu làm sao có thể vờ như Sở Ức Quy không tồn tại được đây?

Mà Sở Ức Quy trực tiếp bấm điện thoại, đeo tai nghe, bình tĩnh nhìn về nơi khác, dường như không muốn nói chuyện với Mặc Thu nữa.

“Cậu đang nghe nhạc à?”

Mặc Thu ngơ ngác chờ đợi Sở Ức Quy nhưng không nghe được câu trả lời.

Trong lúc nghe nhạc, hắn không có cách nào nghe được mình nói chuyện đúng không?

Mặc Thu cúi đầu, bình thường mình sẽ làm gì đây?

Mặc Thu xoay người, nhìn về phía căn phòng rộng lớn.