Chương 6

“Alo.” Gọi đi, Tạ Lạc Thư mới nhớ ra Cố tổng có thể đang ở nước ngoài, nhưng chỉ một lúc sau điện thoại đã được kết nối, người đàn ông bên kia hẳn là vừa mới ngủ dậy, giọng nói trầm thấp quyến rũ. Nếu Tạ Lạc Thư là người mê giọng nói, lúc này sẽ phải gào thét thảm thiết.

“Cố tổng, tôi là Tạ Lạc Thư.” Tạ Lạc Thư liếʍ liếʍ môi, nhất thời không biết nên nói gì.

“Ừm.” Đối phương đáp lại.

“Tôi có thể dẫn Yến Yến tham gia chương trình thiếu nhi được không?” Không phải Tạ Lạc Thư định nghe theo công ty, mà là Yến Yến quá hướng nội, hoàn toàn không có tính cách vui tươi như trẻ con, không hề hoạt bát chút nào.

Đối với một đứa trẻ mới 3 tuổi, điều này không bình thường. Tạ Lạc Thư nghĩ có lẽ là Yến Yến rất ít tiếp xúc với những đứa trẻ khác, cũng không đi nhà trẻ mà chỉ ở nhà học kèm. Nhân cơ hội này, dẫn Yến Yến đi tiếp xúc với những đứa trẻ khác, giải phóng bản tính.

Đối phương im lặng một lúc, rồi nói: “Cậu hỏi ý kiến của Yến Yến đi. Nó muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi.”

“Ừm, được.” Tạ Lạc Thư gật đầu, “Vậy, tôi có thể mượn luật sư của Cố thị được không?”

Mượn luật sư làm gì? Tất nhiên là để kiện công ty quản lý rồi. Có sẵn hàng free mà không dùng thì phí quá.

Nếu không phải Trần Đông Húc gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy đã đá đít công ty quản lý hút máu này rồi.

Theo cốt truyện trong sách, sau khi nguyên chủ thân bại danh liệt ở chương trình thiếu nhi và mất Cố tổng, công ty quản lý đã dùng hợp đồng bá vương và khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng khổng lồ để ép buộc nguyên chủ tham gia đủ loại công việc. Dùng hắn để push các nghệ sĩ của công ty.

Nguyên chủ vốn dĩ đã có tình trạng tinh thần bất ổn sau khi bị hắt nước bẩn trên chương trình thiếu nhi, sau đó mỗi lần tham gia hoạt động đều bị ném trứng thối và rau củ thối, tình trạng tinh thần càng ngày càng tệ hơn. Điều này dẫn đến cuối cùng hắn qua đường không để ý bị xe đâm chết.

“Được, tôi gửi số điện thoại luật sư cho cậu.” Người đàn ông bên kia không hỏi gì cả.

“Yến Yến, anh có đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý chưa?” Tạ Lạc Thư nhớ lại trong nguyên tác cho đến khi nguyên chủ chết đi, Yến Yến vẫn không nói một lời, thậm chí một chữ cũng không.

Nhưng Yến Yến đã 3 tuổi rồi, chuyện này không bình thường. Tạ Lạc Thư cảm thấy, là do Yến Yến không chịu lên tiếng.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì ngày mai là thời gian khám sức khỏe định kỳ một tháng một lần của Yến Yến.” Người đàn ông nói, “Nếu cậu muốn, cậu có thể nói với quản gia Lâm là cậu đưa nó đi.”

Tạ Lạc Thư không nghĩ ra chuyện gì để nói nữa: “Được, vậy, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Người đàn ông đợi Tạ Lạc Thư cúp máy. Lại xem lại tin nhắn quản gia Lâm gửi cho mình.

Tạ Lạc Thư…

Bên này, Tạ Lạc Thư cúp máy thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi Tạ Lạc Thư liên lạc xong với luật sư, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng động.

Yến Yến?! Tạ Lạc Thư chạy lên lầu, phòng đàn piano của Yến Yến ngay ở cửa cầu thang, cửa phòng mở toang.

Tạ Lạc Thư đi vào. Phát hiện đĩa trái cây vỡ vụn khắp nơi. Trái cây cũng lăn tung tóe khắp nơi, Tạ Lạc Thư nhất thời hơi đau lòng cho đống trái cây.

[Yến Yến đâu? Yến Yến không sao chứ?]

Tạ Lạc Thư quay đầu lại nhìn thấy Yến Yến, Yến Yến cách đĩa trái cây một đoạn, không sao cả. Tạ Lạc Thư thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giáo viên dạy piano dường như bị mảnh vỡ bắn tung tóe làm trầy xước chân, lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy chân.

“Cô không sao chứ.” Tạ Lạc Thư đi tới, muốn đỡ giáo viên dạy piano dậy, không ngờ giáo viên dạy piano thẳng thừng đẩy tay Tạ Lạc Thư ra.

“Đừng giả vờ tốt bụng ở đây.” Giáo viên dạy piano nhìn chằm chằm Tạ Lạc Thư, “Nếu không phải cậu may mắn, vị trí phu nhân Cố tổng này còn chưa đến lượt cậu!”

Tạ Lạc Thư hiểu ra, giáo viên dạy piano này đã thèm muốn vị trí phu nhân Cố tổng từ lâu. Không ngờ lại bị nguyên chủ chiếm được, nên ôm mối hận trong lòng.

“Còn đứa con hoang này nữa.” Giáo viên dạy piano chỉ vào Yến Yến, “Cũng không biết từ đâu đến. Lại thân thiết với cậu, chẳng lẽ cậu…”

“Con hoang?” Tạ Lạc Thư túm lấy cổ áo giáo viên dạy piano: “Yến Yến là con trai của Cố tổng, đã ghi rõ trong hộ khẩu. Là Cố tổng đích thân thừa nhận, người thừa kế duy nhất của Cố thị.”

Ngón tay của Yến Yến dừng lại trên nút “gửi”.

“Cô không có tư cách nói linh tinh.” Giáo viên dạy piano bị Tạ Lạc Thư dọa đến mức không dám lên tiếng, “Biết tại sao cô không thể ngồi vào vị trí của tôi không? Bởi vì cô không xứng. Cố tổng làm sao có thể để một người tâm địa bất chính làm phu nhân Cố tổng chứ?”

Giáo viên dạy piano trợn tròn mắt: “Cậu cũng không phải…”

“Nếu tôi tâm địa bất chính.” Tạ Lạc Thư buông tay ra, giáo viên dạy piano ngã xuống đất, “Thì làm sao có thể làm phu nhân Cố tổng được? Cô thật sự cho rằng Cố tổng không biết gì sao?”

Đối với đoạn tình tiết này trong nguyên tác, Tạ Lạc Thư tỏ ra nghi ngờ. Một bá tổng, một bá tổng có giá trị hàng trăm triệu. Làm sao có thể không biết gì chứ? Cho dù trước đây không biết, trước khi kết hôn cũng nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Bá tổng vẫn để nguyên chủ gả vào.