Chương 7: Vô tình trêu trọc

Kiều Lâm Triệt nghĩ rằng Kha Ngải là kiểu người chỉ cần dùng giọng điệu nghiêm khắc sẽ lập tức thành thỏ con ngoan ngoãn, nhưng bây giờ có vẻ như mánh khóe này không hiệu quả với thỏ con say rượu.

Nhìn thấy cậu sắp khóc, hoàn toàn không có cách nào khác.

Kiều Lâm Triệt lại rót cho cậu nửa ly, bất đắc dĩ nói: "Đây là nhiều nhất."

Kha Ngải lại một hơi uống cạn sạch, sau khi uống cạn mới đắc ý đưa ly rượu rỗng cho Kiều Lâm Triệt xem: "Uống cạn luôn, ha ha!"

Kiều Lâm Triệt nhìn hành vi trẻ con này của Kha Ngải, biết cậu đã say hoàn toàn, không thể hoàn thành bữa ăn này, và Lafite từ năm 1982 thậm chí không chạm vào một giọt.

Cuối cùng anh phải lái xe chú thỏ say xỉn đến bất tỉnh nhân sự này về nhà.

"Về nhà? Hả?" Kiều Lâm Triệt nhìn Kha Ngải với ánh mắt đầy yêu chiều.

Kha Ngải sửng sốt, khi Kiều Lâm Triết tưởng rằng cậu sẽ không trả lời, thì cậu đột nhiên vươn tay với Kiều Lâm Triệt, buột miệng nói: "Ôm ôm!"

Còn cười khúc khích không ngừng.

Kiều Lâm Triệt kinh ngạc một chút rồi ngay sau đó anh mỉm cười và bế cậu lên như một đứa trẻ, nhưng Kha Ngải sau khi được anh bế lên lại không ngoan ngoãn.

Kha Ngải như có chút bất mãn, bắt đầu cầu xin: "Ưm a ~ em muốn hôn!"

Trong đầu Kiều Lâm Triết, sợi dây lý trí đột nhiên bị đứt, anh ôm cổ Kha Ngải bắt đầu hôn, Kha Ngải như có chút vui mừng khi được đáp lại, liền chủ động mở miệng.

Kiều Lâm Triệt một đường tấn công, đi đến đâu cũng không buông tha, như muốn nuốt trọn lấy Kha Ngải.

Kha Ngải hai tay ôm chặt cổ Kiều Lâm Triệt, bị hôn đến thở không nổi, ngay lúc cậu cho rằng mình sắp ngạt thở, Kiều Lâm Triết buông ra: "Thỏ con, không biết cách thở, còn dám trêu trọc tôi sao?"

Thỏ con say rượu Kha Ngải hít một hơi không khí trong lành, cậu không muốn nói chuyện với Kiều Lâm Triệt, trầm mặc không nói lời nào, tự cho là đúng mà trừng mắt nhìn Kiều Lâm Triệt một cách tự phụ.

Nhưng với những giọt nước đọng trên khóe mắt, Kiều Lâm Triệt chỉ nghĩ cậu đang làm nũng.

"Được rồi, tôi đưa em về." Kiều Lâm Triệt hôn lên trán Kha Ngải trước khi ra ngoài, mái tóc dài của Kha Ngải rối bù, Kiều Lâm Triệt tự nhận rằng ở trước mặt cậu anh không thể duy trì phong thái của một quý ông.

Cho đến khi Kiều Lâm Triệt khởi động xe, Kha Ngải vẫn duy trì tư thế vừa rồi, sững sờ, như thể cậu vẫn chưa phản ứng được.

Kiều Lâm Triệt quay đầu lại nhìn cậu, cười cười không nói gì.

Trước cửa Kha gia, Kiều Lâm Triệt xuống xe, ôm Kha Ngải ra, Kha Ngải tự nhiên ôm cổ Kiều Lâm Triệt. Lần này nằm trên vai Kiều Lâm Triệt ngoan hơn nhiều, có lẽ do tác dụng của rượu, dần cảm thấy mệt mỏi.

Quản gia biết Kiều Lâm Triệt, thấy anh ôm tiểu thiếu gia trở về, lập tức mở cửa, đang định chào hỏi liền bị Kiều Lâm Triệt cắt ngang.

"Suỵt!" Kiều Lâm Triệt ra hiệu cho quản gia giữ im lặng.

Thỏ con trong lòng không biết đã ngủ từ lúc nào, giờ phút này đang ngủ ngon lành.

Ba Kha và Kha Mặc đều ở công ty, quản gia biết chuyện nên trực tiếp đưa bọn họ đến phòng Kha Ngải.

Kiều Lâm Triệt nhẹ nhàng đặt Kha Ngải lên giường, cởi giày và áo khoác cho cậu ấy, nhân tiện đắp chăn cho cậu ấy, Kha Ngải đã ngủ rất say.

Sau khi hoàn thành một loạt động tác lưu loát, anh đứng dậy nhìn kỹ cách bài trí trong phòng của Kha Ngải, bài trí tổng thể là màu hồng, gấu bông chiếm hơn nửa giường, trên bàn cũng có rất nhiều gấu bông, trên tường dán đầy nhân vật manga anime đáng yêu.

Nó mang đến cho người ta cảm giác ấm áp, khác hoàn toàn với căn phòng tông lạnh của anh.

Kiều Lâm Triệt nhìn Kha Ngải một lần nữa trước khi rời khỏi phòng một cách miễn cưỡng.

"Kiều thiếu gia, cậu có muốn ngồi lại một chút không?" Quản gia mang nụ cười trên mặt nhiệt tình hỏi.

"Không cần, hôm nào có thời gian cháu sẽ đến thăm bác Kha." Quả nhiên, vừa rời khỏi Kha Ngải, Kiều Lâm Triệt lại ra dáng một quý ông.

"Vậy được, tôi tiễn cậu."

Kiều Lâm Triệt không thể từ chối, vì vậy anh mỉm cười đồng ý.

Lúc này Kha Ngải còn đang ngủ say, dường như có một giấc mơ đẹp, nụ cười trên môi trở nên ngọt ngào hơn.

- ---------------------------------