Sáng sớm này hôm sau.
Đây đã là cái chuông báo thức thứ ba. Kha Ngải với tay tắt đi, tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ ngắn tiếp theo này, thế mà cậu lại mơ thấy Kiều Lâm Triệt, chính xác là mơ thấy Kiều Lâm Triệt đang thân mật với cậu, ghé sát tai cậu thì thầm: "Có nhớ chồng em không? Hử?".
Cậu bừng tình giấc, nhấc chăn lên nhìn thấy chiếc quần dính dính của mình.
Aaaaaaaa! Thật sự mất mặt quá đi à!
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Là Kha Mặc.
Kha Mặc nhìn Kha Ngải mặt mũi đỏ bừng, chưa kịp làm gì đã thấy Kha Ngải chùm chăn lên che kín mít.
"Đã muộn như này rồi mà em vẫn chưa chịu dậy hả, muốn đi học muộn sao?".
Kha Mặc vừa hỏi vừa kéo chăn ra, nhưng dù có làm thế nào, Kha Ngải vẫn không chịu chui ra khỏi chăn.
........
Kha Ngải lén lúi hé chăn ra nhìn, thấy Kha Mặc không còn ở trong phòng, mới thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi rồi vội vã lấy quần vào WC thay.
Trong lúc ăn sáng, Kha Mặc luôn cảm thấy Kha Ngải có gì đó lạ lạ, ánh mắt luôn thất thần, em trai gần đây có gì đó khang khác, nhưng mà cũng không biết là khác ở chỗ nào.
Anh thật sự muốn hỏi Kha Ngải rõ ràng xem có chuyện gì, nhưng nghĩ lại thôi, câu hỏi vẫn không nói ra: " Ăn nhanh nào, ăn xong anh đưa em tới trường".
"Em biết rồi". Kha Ngải lè lưỡi với Kha Mặc.
Suốt quãng đường từ nhà đến trường, Kha Ngải không nói chuyện cùng Kha Mặc, vì cậu vẫn luôn đắm chìm vào chuyện sáng nay. Kha Mặc nhìn bộ dạng thất thần này, cũng không bắt chuyện với cậu.
Vừa đến cổng trường, Kha Ngải liền đeo balo vội vàng chạy xuống xe, còn quên cả việc chào anh trai.
Kha Mặc bị bỏ quên, nhìn em trai vội vội vàng vàng, gọi theo nhắc cậu chú ý an toàn, cẩn thận kẻo ngã.
"Bé yêu, hai ngày rồi không gặp, cậu có nhớ tớ hơm? Tớ nhớ cậu chết đi được!!!". Hà Tân vừa nhìn thấy Kha Ngải đã chạy tới ôm.
"Hà Tân, nay tớ có lớp, lát nữa gặp nhau nói tiếp nha". Kha Ngải thoát ra khỏi cái ôm của Hà Tân, tiếp tục chạy về khu nhà dạy.
Chuông tan học vang lên, Kha Ngải đã lao ra khỏi phòng đi tìm Hà Tân. Rồi cùng Hà Tân đi đến nhà ăn.
Không hổ là nhà ăn nổi nhất trường, xung quanh toàn người là người.
Vừa ăn cơm, Kha Ngải vừa kể cho Hà Tân những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Hà Tân thật sự bị câu chuyện máu chó này làm cho há hốc hết cả mồm, Hà Tân - một người luôn nghĩ rằng mấy cái chuyện trong tiểu thuyết Mary Sue không bao giờ xuất hiện ngoài đời. Vậy mà, giờ nó lại xuất hiện trên người Kha Ngải – bạn thân mình, thật không thể tưởng tượng nổi.
Đến lúc ăn cơm xong rồi, Hà Tân vẫn giữ bộ dạng "hoài nghi nhân sinh".
Lúc Kha Ngải đi tính tiền, người thanh toán nói với cậu, đã có người trả tiền cho bàn cậu, còn nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái rồi chỉ cho cậu: "Dạ, chính là vị tiên sinh kia ạ".
Kha Ngải nhìn theo hướng người phục vụ chỉ, nhìn thấy cái vị tiên sinh kia, nháy mắt tai liền đỏ ửng.
Kiều Lâm Triệt ngồi cạnh cửa sổ, đối diện anh là một cô gái xinh đẹp, không quan tâm cô gái đó đang nói gì, Kiều Lâm Triệt vẫn nhìn về phía cậu, cười như không cười, thấy cậu nhìn về phía này còn nhếch mày một cái.
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đều đang hướng về phía Kiều Lâm Triệt, cũng phải thôi, ai bảo anh lớn lên lại đẹp như vậy chứ! Đẹp đến mức Kha Ngải cũng phải ngưỡng mộ.
"Cảm ơn anh!" Kha Ngải đi đến cảm ơn Kiều Lâm Triệt dưới nhiều ánh mắt tò mò xung quanh.
"Cảm ơn cái gì?" Kiều Lâm Triệt dùng ngữ điệu khách sáo nói, xong lại nghiêng người ghé vào tai Kha Ngải tiếp tục nói: "Anh là chồng sắp cưới của em, đây là việc nên làm mà".
Anh vừa tiến lại gần Kha Ngải nói chuyện, Kha Ngải liền cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người mình vậy, thiếu chút nữa không đứng vững vì lời của Kiều Lâm Triệt nói bên tai.
Không chỉ có vành tai, mà giờ cả khuôn mặt cậu đều đỏ bừng, có một chút giận dữ, thẹn quá mà hoá giận rồi!
"Nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh".
Kiều Lâm Triệt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kha Ngải, đôi mắt không dám nhìn về phía anh, tay cũng vô thức mà cuộn góc áo.
Đúng là một bé thỏ con, chỉ một chút trêu trọc liền ngại ngùng.
Kiều Lâm Triệt từ đầu đã có chút tâm tư xấu xa, không định buông tha Kha Ngải dễ dàng như vậy.
Anh cong khoé miệng cười, đột nhiên nâng cằm Kha Ngải, khiến cậu phải đối mặt với anh: "Vậy em định cảm ơn anh như nào đây? Hửm?"
"Uhmm... Lần sau em mời anh ăn cơm được không ạ?" Kha Ngải có chút mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía này.
Kha Ngải không biết Kiều Lâm Trạch không biết hay là cố ý không để ý tới ánh mắt của những người đó mà vẫn cứ như xung quanh chỉ có hai người bọn họ.
Muốn làm cái gì là làm cái đó.
"Lần sau? Một tuần sau cũng là lần sau, một tháng sau cũng là lần sau, thậm chí nửa năm sau cũng có thể là lần sau, cho nên, em nói lần sau, là lần sau nào?"
Kha Ngải biết Kiều Lầm Trạch đang cố tình gây rối, nhưng những lời anh nói lại hoàn toàn hợp lý, không còn lời nào có thể nói lại được.
Cậu đành lựa chọn im lặng, cho rằng như vậy sẽ khiến Kiều Lâm Triệt không gây khó dễ nữa. Nhưng đúng như Kiều Lâm Triệt nói, thỏ con vẫn là thỏ con, thật ngây thơ!
Quả nhiên, Kiều Lâm Triệt không hề dừng lại, không biết xấu hổ mà ghé sát vào mặt cậu: " Vậy em hôn anh một cái, xem như lời cảm ơn?"
Kha Ngải ngạc nhiên nhìn Kiểu Lâm Triệt, cả người cũng ngốc luôn rồi, nhìn nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt của bọn họ càng lộ liễu rồi. =))
- --------------------------------------
Chương này mình hơi đuối, có chỗ nào không hay mn góp ý giúp m với ạ, cảm ơn mn nhìu.