Chương 19: Lưu manh mọi lúc mọi nơi

"Mặc kệ nó" Kiều Lâm Triệt xúc một miếng đồ tráng miệng đưa đến bên miệng Kha Ngải, "Thử cái này xem?"

Kha Ngải cắn một miếng, tựa như đã quen với việc Kiều Lâm Triệt đút cho ăn.

"Rất ngọt."

Kha Ngải nheo mắt cười.

Kiều Lâm Triệt lại thu tay về, chính mình cắn một miếng, "Đúng là rất ngọt."

Kha Ngải cảm thấy Kiều Lâm Triệt thực sự lúc nào cũng lưu manh, lại còn không tự biết, thật đáng sợ!

Một bữa ăn sáng kết thúc.

Kiều Lâm Triệt: "Em đợi tôi ở cổng, tôi đi lấy xe."

Kha Ngải ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ."

Trên xe.

Kha Ngải tò mò hỏi Kiều Lâm Triệt, "Hôm nay anh không đi làm ạ?"

Kiều Lâm Triệt nhìn cậu một cái: "Hôm nay không có việc gì, nhân tiện đến trường học của em xử lý một ít việc."

Kha Ngải muốn biết đó là gì, nhưng hỏi lại sẽ rất bất lịch sự, vì vậy cậu đành thôi không nói nữa.

Trên đường đi, Kiều Lâm Triệt thỉnh thoảng hỏi nhỏ một câu, cậu chỉ là trả lời, giống như Kiều Lâm Triệt là cha mẹ hỏi chuyện con cái của mình.

Khi đến gần cổng trường, Kha Ngải yêu cầu Kiều Lâm Triệt dừng lại.

Kiều Lâm Triệt khó hiểu, "Làm sao vậy?"

Kha Ngải: "Em xuống xe ở đây đi, nếu không cùng nhau xuống xe sẽ gây chú ý."

Kha Ngải cho rằng mình đang tránh phiền toái cho Kiều Lâm Triết, nhưng Kiều Lâm Triết lại không nghĩ như vậy, "Ở cùng tôi rất mất mặt sao?"

"Không không, em không phải có ý đó!" Kha Ngải biết Kiều Lâm Triệt đang hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Thật sự, Lâm Triệt ca ca phải tin em!"

Kiều Lâm Triệt: "Vậy chúng ta cùng nhau đi."

Kha Ngải: "Dạ!"

Ngay khi Kha Ngải vừa mở cửa xe, Kiều Lâm Triệt đột nhiên nói: "Đúng rồi, ở ghế sau có điện thoại di động cho em, cầm lấy đi!"

"Được ạ!"

Quả nhiên, như Kha Ngải dự đoán, khi họ xuống xe, mọi người xung quanh đều nhìn họ.

Nhiều người trong trường đã biết chuyện Kiều Lâm Triệt ôm Kha Ngải trong vòng tay anh ngày hôm qua, bây giờ Kiều Lâm Triệt và Kha Ngải lại xuống cùng một chiếc xe, lại càng có nhiều lời đàm tiếu.

"Không phải chứ? Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Có thể là họ hàng? Hay là anh trai?"

"Cũng không nghe nói gia đình Kha Ngải rất giàu có mà?"

"Chẳng lẽ là tiểu tình nhân được bao dưỡng?"

"Phải không? Phải không? Bây giờ có học sinh nào như vậy không?"

"Nhưng mà nhìn cậu ấy như vậy không giống?"

"Biết đâu được! Biết người, biết mặt, không biết lòng!"



Kha Ngải ít nhiều cũng nghe được những lời đàm tiếu của những người xung quanh, mặc dù cậu không quan tâm người khác nghĩ gì về mình nhưng với Kiều Lâm Triệt thì lại khác.

Cho nên bây giờ cậu có chút tức giận, những người đó cái gì cũng không biết, mà gì cũng nói được.

Kiều Lâm Triệt dường như nhìn thấy sự khó chịu của Kha Ngải, an ủi cậu: "Mặc kệ họ, vào lớp học trước đi."

"Vâng" Giọng Kha Ngải vẫn có chút uể oải, "Tạm biệt!"

Kiều Lâm Triệt bất đắc dĩ cười cười, "Ừm, tan học tôi tới đón em."

Kha Ngải gửi cho Hà Tân một tin nhắn trên đường đến lớp học.

"Hà Tân, tớ đang ở trường"

Hà Tân không trả lời cậu, trước đây Hà Tân luôn trả lời tin nhắn của cậu trong vài giây.

Kha Ngải nghĩ rằng có lẽ Hà Tân có việc gì đó, không để ý điện thoại, vì vậy cậu đã gửi một tin nhắn khác.

"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi."

Ngay sau khi tin nhắn này được gửi đi, cậu tắt màn hình điện thoại rồi cho vào trong túi xách của mình.

Nhưng cho đến trưa, Hà Tân vẫn chưa trả lời cậu.

Kha Ngải hơi lo lắng nên đã gọi điện cho Hà Tân, Hà Tân bắt máy nhưng hắn nói rằng mình có hẹn vào buổi trưa nên không thể đi ăn cùng cậu được.

Kha Ngải nói: "Không sao, lần sau đi ăn cơm cùng nhau cũng được!"

Bản thân Kha Ngải không muốn ra ngoài ăn một mình, nên cậu chỉ định ăn trưa ở căng tin.

"Cậu có hẹn rồi đến căng tin ăn một mình à?" Trần Nhất Dương bưng đĩa ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện với Hà Tân.

"Không liên quan đến cậu" Hà Tân nhìn thấy người này liền khó chịu, "Cậu theo dõi tôi?"

Trần Nhất Dương không trả lời, yên lặng ăn cơm.

Thấy anh ta không nói gì, Hà Tân càng tức giận hơn: "Cậu sao lại phiền phức như vậy? Cậu có thể đừng theo dõi tôi nữa được không?"

Trần Nhất Dương đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng.

Nhìn thấy bộ dạng lưu manh giả danh tri thức này, Hà Tân đảo mắt.

Trần Nhất Dương thể hiện một nụ cười dịu dàng tiêu chuẩn: "Thứ nhất, tôi không đi theo cậu, thứ hai, tôi cũng không phiền."

Hà Tân: "Ha hả!"

Đối mặt với vẻ mặt của Hà Tân, Trần Nhất Dương không hề khó chịu, "Người vừa rồi trong điện thoại chính là Omega mà cậu thường đi cùng đúng không?"

Hà Tân nhìn anh hơi thù địch.

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là không cẩn thận nghe được thôi." Trần Nhất Dương sợ Hà Tân không tin, cho nên nói thêm, "Thật mà."

"Vậy thì sao?"

Giọng điệu của Hà Tân có chút buồn bã.

Trần Nhất Dương: "Tại sao cậu lại nói dối cậu ta?"

Giọng điệu của Hà Tân không kiên nhẫn: "Cậu không hiểu!"

Nói xong, hắn nhét vào miệng một miếng sườn xào chua ngọt, lúc đầu hắn không thích món này vì nó quá ngọt, nhưng Kha Ngải lại thích nên dần dần không còn bài xích, thỉnh thoảng sẽ nếm thử.

- -------------------------------

Hoan nghênh mọi sự góp ý ạ.

("。• ᵕ •。") ♡