Chương 23
Những tia nắng răng rắng của buổi chiều cũng đã dần dần nổi lên. Điều đó cũng có nghĩa là nhóm của các anh cũng đã bắt đầu chuẩn bị . Thế nhưng, đây cũng là cơ hội tốt nhất để cho một người trong số các anh có được cơ hội lẽn vào khu ổ của bọn chúng. Vì không phải là chuyện dễ dàng, thế nên các anh đều rất nghiêm túc.
Trên bãi cỏ rộng rãi tại XX là hai băng nhóm Hắc Bạch và Đại Bàng Bay. Thế nhưng, bên nhóm Hắc Bạch dường như ai nấy cũng rất lạnh lùng. Và tất nhiên, đây chỉ là một nhóm nhỏ trong một sức mạnh của băng nhóm có thế lực cực lớn trên toàn nước.
Nhóm Đại Bàng Bay cũng không kém phần bí hiểm. Đó chỉ là một nhóm nhỏ, thường hay gây chuyện với các nhóm khác để thể hiện. Thế nhưng, các thành viên trong nhóm, dù có mạnh thế nào thì cũng chẳng thể nào có thể sánh bằng với nhóm Hắc Bạch, một băng nhóm khét tiếng với một lực lượng có thể cho là "khủng".
Bầu không khí dường như trở nên nặng nhọc hơn. Khuôn mặt của ai nấy đều rất nghiêm túc. Cứ như chỉ đυ.ng vào thôi là có thể lập tức phun trào như núi lửa.
- Không nhiều lời, mau trả lại hàng. - Một tên trong băng Hắc Bạch lên tiếng, chất giọng lạnh nhạt đến khinh khinh đối phương. Đối với việc đánh nhau, băng này cũng chẳng muốn nhiều lời với những kẻ yếu hơn.
- Thông qua tụi này trước đã. - Tên cầm đầu nhếch miệng cười, tỏ vẻ khinh bỉ không kém.
Và sau đó, tiếng đánh chói tay cũng đang dần vang lên một cách kinh sợ. Mùi máu chết chóc cũng dần dần tăng lên, tanh nồng. Hai bên đánh nhau một cách dữ dội, tàn khóc và không kém phần kinh hoàng. Thế mạnh vẫn là thuộc về hai bên, Hắc Bạch thì mạnh mẽ, nhưng được cử ít quân. Đại Bàng Bay thì không mạnh, thế nhưng có độc thế là nhiều quân. Làm cho Hắc Bạch có phần hơi duy chuyển.
Bỗng dưng, một trong số tên của nhóm Đại Bàng Bay lấy ra một thứ rất ư là hủy diệt, súng. Hắn ta cứ thế mà nhắm vào Hắc Bạch mà...bắn. Đúng thật là không chơi đẹp, một kiểu chơi xấu một cách bỉ ổi đến đáng khinh. Các thành viên trong nhóm Hắc Bạch cũng đã tránh né một cách khéo léo, thế nhưng vẫn không thoát khỏi. Sau nhiều cái bắn, súng ấy cũng đã không còn lấy một viên đạn.
- Chết tiệt, tụi bây hết đời rồi. - Một tên trong nhóm Hắc Bạch nói.
Nhóm Hắc Bạch cứ thế mà mà đánh, dường như đã không còn là nhẹ nhàng nữa. Đã chơi tồi như thế thì bên Hắc Bạch cũng chẳng có lý do gì mà để nhường nhịn cả. Bên nhóm của họ đã có nhiều thành viên bị thương ở tay, ở chân và cả vai nữa. Máu giận dường như đang tăng lên một cách dữ dội.
Cuộc đấu này không còn đơn giản là cuộc lấy lại "hàng" nữa mà là trận đấu...chết chóc. Một trong hai nhóm sẽ phải chết, sẽ phải thua cuộc với thất bại.
Sau một lúc, tất cả các thành viên của Đại Bàng Bay cứ thế mà lê lếch dưới bãi cỏ, mùi máu nồng nặc một cách ghê tởm.
Và thời cơ cho các vị cảnh sát cũng đã đến. Cho đến khi các người họ đã tiêu dần hết sức lực của mình. Các vị áo xanh cũng đã xông ra. Nhóm Hắc Bạch, ai nấy cũng cố lấy sức mà chạy. Thế nhưng, nhóm Đại Bàng Bay đã không còn đủ sức mà đứng dậy, thế nên, cảnh sát đã dễ dàng giải họ về đồn. Một số vị cảnh sát khác, trong đó có Đình Dương và Minh Tuấn chạy theo băng Hắc Bạch. Thế nhưng, đuổi theo không phải là để bắt mà đuổi theo để dựng lên một màn kịch để bắt con mồi "to" hơn thế nữa.
Một nơi khác, cô và Nguyên Phong cũng đã chuẩn bị, sẵn sàng để tìm cách xen vào cục chính.
- Anh... sẽ không sao chứ? - Cô hỏi nhỏ nhẹ. Lòng có chút lo lắng cho Nguyên Phong. Vì anh đang bị bệnh.
- Lo cho anh à nhóc? Anh thì làm sao có thể có gì chứ! - Nguyên Phong nhẹ ôm cô nhóc vào lòng. Cô em gái nhỏ của anh trông rất đáng yêu. Làm anh cứ muốn bảo vệ.
Một luồng nóng như đang truyền vào cô, điều này làm cho cô cảm thấy rất lo lắng. Nguyên Phong dường như đang rất sốt.
Nghĩ điều gì đó, rồi cô nói.
- Anh phải trở về đó. Nếu không thì em sẽ vào đó lôi anh về. - Cô nói, giọng như đe dọa. Thế nhưng, dường như một giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt của cô. Chẳng ai có thể nhìn thấy.
- Ừ, anh hứa.
Nguyên Phong nở một nụ cười, như là một bức tượng tuyệt sắc đến hoàn hảo vậy. Hot-boy thật đúng là hot-boy, sở hữu một vẻ đẹp mà ai khác cũng đều phải xịt máu mũi. Đẹp trong từng giây phút, kể cả những lúc bị bệnh.
- Nè, anh uống đi. Còn lấy sức mà làm tốt nữa chứ. - Cô đưa cho Nguyên Phong một ly nước.
Anh cũng mĩm cười mà uống sạch. Một phần là vì trời rất nóng, một phần là vì người bệnh thường rất cần nước.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ cứ kéo đến một cách khó có thể kiềm chế. Nguyên Phong tự trách bản thân, đây là giây phút quan trọng, không thể là để ngủ được. Thế nhưng, một thứ gì đó mạnh hơn sự kiềm nén của anh. Và thế, Nguyên Phong bị rơi vào giấc ngủ.
- Em xin lỗi, Nguyên Phong. - Cô nói, nước mắt rơi lã chã.
Cô không thể ích kỷ thế. Cô...không thể.
* * *
Nhóm Hắc Bạch cũng đã dần đến đường lớn và đang đợi xe đến đón.
- Thuận, cậu không sao chứ? - Một tên nói, ánh mắt nhìn vào tên khác, khuôn mặt đầy máu, dường như là bị thương rất nặng.
Các thành viên khác cũng bị thương nặng không kém.
Trong cùng phút đó, một cô gái đang cầm một hộp y tế đi đến. Trên người đang khoác một chiếc áo trắng của bác sĩ. Cô ấy đi, dường như vừa mới tan ca. Ánh mắt của cô ấy khẽ ngước lên.
- Các anh không sao chứ? Cậu ấy... - Cô chạy với bộ dạng hoảng hốt. Rồi liền ngồi xuống cạnh tên Thuận, và nói. - Tôi là bác sĩ. Hiện giờ cậu ấy đang mất máu rất nhiều, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tôi sẽ cầm máu và sơ cứu cho cậu ấy bây giờ.
Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng tẩy vết thương cho tên kia. Cũng có thể được gọi là cô may mắn, vì khi ở Mỹ, cô đã lấy lớp bác sĩ ngoài lớp cô đang làm hiện nay. Thế nên cô có chút kinh nghiệm.
Từ xa, một chiếc xe đi tới. Rất to, có thể đủ cho tất cả mọi người ở đây. Thế nhưng, bọn họ dường như đang lưỡng lự chuyện gì đó. Bỗng tên lớn nhất trong băng nhỏ được đề cử bởi Hắc Bạch lên tiếng.
- Cô có đang sống cùng người thân hay có quan hệ đặc biệt nào không? - Tên ấy hỏi, vẫn lạnh lùng.
- Tôi không... - Cô trả lời, rồi làm vẻ mặt nghiêm túc. - Cậu ấy rất cần phải băng bó, nếu không tính mạng cũng sẽ không giữ nổi.
Dường như các tên ấy có vẻ thay đổi. Thế là hết cách, làm liều một phen thôi vậy.
- Cho cô ấy lên xe.
Và thế, tất cả mọi người lên xe. Hàng thì vẫn chưa lấy về, thế mà đem về một cô gái, có lẽ, ngài trưởng sẽ rất tức giận.
Cô vừa băng bó cho những tên còn lại, miệng nhẹ nói. - Bệnh viên XX rất gần đây, các anh cứ vào đó rồi sẽ có người cứu giúp.
Chỉ nói thế thôi, thế nhưng cô thừa biết là các hắn sẽ không cho xe đi đến bệnh viện. Nếu ai làm như vậy, thì chỉ là những kẻ ngu xuẩn và tức nhiên, điều đó không có trong từ điển của những kẻ Mafia chính hiệu.
Bọn họ bịt kín tất cả các cửa sổ xe khiến cho cô chẳng thấy bất cứ thứ gì từ bên ngoài cả. Dù có hơi sợ, thế nhưng cô vẫn cố giữ bình tỉnh để lấy thông tin về.
Chiếc xe dừng lại tại một căn biệt thư, rất to. Cứ như là khu mua sắm của thành phố vậy, cô mở to mắt ngạc nhiên.
- Cô đi theo bọn tôi. - Một tên nói.
Đi sâu vào trong, một cảm giác lành lạnh khiến cho cô rung lên vì sợ. Nhưng cô cứ đi theo phía sau của họ, nhẹ nhàng. Nhịp tim của cô cứ thế mà tăng lên theo mỗi bước đi, nỗi sợ hãi lẫn hồi hợp cứ thể mà chiếm lấy suy nghĩ của cô.
Sau một lúc đi bộ, các tên đó đã dừng lại. Cô lén nhìn lên.
Là một căn phòng, rất lớn. Tất cả các vật trang trí dường như rất tao nhã và đẹp mắt. Thế nhưng khi bước vào, người ta sẽ không cảm thấy như thế. Điều đầu tiên người khác có thể cảm thấy khi vừa bước vào đó là sự chết chóc, tàn khóc và tàn bạo. Cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.
- Thưa ngài...
- Đã lấy được hàng chưa? - Ông Vương hỏi. Người ông đang ngồi tại một hướng, ông không quay lưng ra, cứ thế mà hỏi.
Các tên khi nãy khẽ cuối mặt thấp xuống.- Dạ, vẫn chưa ạ. Lúc kết thúc thì cảnh sát...
Khuôn mặt của ông Vương dường như không có chút thay đổi, ngược lại, ông nói với vẻ không hứng thú.
- Được rồi, không cần lấy nữa.
- Vâng ạ.
Ông Vương dơ tay, có ý "lui đi".
- Thưa ngài, cô gái này là bác sĩ. Cô ấy đã giúp chúng tôi sau khi bị bọn Đại Bàng Bay dùng súng. - Một tên ở lại nói. - Cô ấy...ngài muốn thế nào ạ?
Vì ông Vương ngồi quay đầu lại, nên không ai có thể thấy được khuôn mặt có hơi giận dữ của ông. Đại Bàng Bay dám chơi bẩn? Bọn chúng sẽ không sống yên ổn được đâu.
- Tôi biết rồi. Còn cô gái đó. Đã dò xét kỹ chưa? - Ông hỏi, chất giọng có phần hơi kiêu ngạo.
- Dạ rồi thưa ngài. - Tên ấy lễ phép nói.
- Sắp vào phòng bác sĩ làm việc đi. - Ông nói.
Là thế, mọi việc dường như đang diễn ra theo kế hoạch của cô.
* * *
Cô đi vòng vòng, tìm khu A, vì tên kia nói, nơi đó sẽ là phòng ngủ của cô. Thế nhưng hắn ta chẳng giúp cô cho đến chót. Mọi ánh mắt nhìn cô như sinh vật lạ, từ các cô hầu cho đến các tên khác đang có mặt trên hành lang nhìn cô với những ánh mắt rất kì lạ. Và cô cứ thế mà đi, chữ "A" cuối cùng cũng đã xuất hiện. Cô càng đi nhanh, như đang cố tìm một nơi nào đó, an toàn, ấm áp. Điều cuối cùng là tìm con số 14B.
Khi cô đi, cô cứ mãi tìm phòng của mình mà chẳng thể nào tìm được. Bỗng, có một ai đó đã lướt qua cô. Như tìm được của vàng, cô hỏi.
- Này anh! Cho tôi hỏi. - Cô gọi, giọng cứ như rằng cô đang ở một nơi phía ngoài khu biệt thự này vậy.
Trong khu biệt thư đều có luật rõ ràng. Khi gọi, sẽ gọi bằng ngài, xưng tôi. Thế nhưng cô gái này lại gọi anh, xưng tôi. Chắc hẳn là người mới.
Người được hỏi dường như không quan tâm, cứ thế mà lạnh lùng đi tiếp với dáng vẻ bất cần.
- Này anh, cho tôi hỏi. - Cô lặp lại.
Người ấy dường như đã dừng bước, rồi xoay đầu lại.
Cô ngạc nhiên, rất đẹp. Khuôn mặt rất lạnh lùng, nhưng lại sở hữu một khuôn mặt rất đẹp tựa hoàn mỹ. Điều đặt biệt là đôi mắt màu xanh lá, lấp lánh tựa viên ngọc.
Hai mài của chàng trai khẽ nhíu lại, rồi anh quay đầu bước đi thẳng. Bỏ lại cô với nhiều khuất hiểu.
* * *
Bảo Lâm trở về với khuôn mặt rất ư là vui vẻ. Trên tay của anh là một đóa hoa màu đỏ thắm, thơm ngác một cách dễ chịu. Anh lái xe đi thẳng đến nhà của cô, anh muốn tạo cho cô một điều bất ngờ.
Chuyến đi lần này của anh đã làm cho anh nhận ra rất nhiều điều. Anh-yêu-cô! Anh muốn ở cạnh và chia sẽ cùng cô. Anh muốn được hẹn hò với cô như những cặp đôi khác, và điều đặt biệt, anh không muốn làm cô tổn thương nữa. Mọi việc anh làm dường như đã rất quá đáng với cô. Anh biết cô đã phải rất đau khổ. Vì thế, cho nên anh sẽ là người sẽ mãi bên cô khi cô cần, sẽ mãi yêu cô và bảo vệ cô.
Chiếc xe của anh đã dừng lại tại trước cổng nhà của cô. Trái tim của anh bỗng hồi hợp đến lạ. Một tuần qua, anh đã nhớ cô da diết. Có lúc, anh cứ muốn trở về ngay để được gặp cô. Thế nhưng, anh không thể vì công việc khá bận rộn.
- Này đồ rắc rối! Em phải yêu tôi có nghe rõ chưa hả? - Anh nhìn vào gương xe, rồi nói.
Có ai có thể ngờ được chăng, cả đêm qua anh đã dành hết thời gian của mình để tập-tỏ-tình. Thế nhưng, hôm nay vẫn chưa có câu nào thích hợp. Vì có thể anh đã quá kiêu ngạo, chưa từng nói chuyện với cô một cách đàng hoàng cả.
- Như vậy thì cô ấy sẽ chẳng muốn chấp nhận. Hay là...
- Tôi nói cho cô biết. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ phải yêu tôi.
- Cũng chẳng được, thế này có khác gì là ra lệnh đâu.
- Em...Yêu tôi được chứ?
- Được rồi, cái này. Cuối cùng cũng có, quyết định là cái này. Lại, lại một lần nữa.
- Em...Yêu tôi được chứ?
...
Bing Bong
Bảo Lâm bấm chuông, hai tay khẽ vuốt tóc. Dường như anh đã thay đổi, bỏ đi cái vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là một hình tượng vô cùng mới mẽ.
Thế nhưng, chưa ai ra mở cửa thì tiếng chuông điện thoại của anh reo lên.
- A lô.
- Cậu đến đây được không? Trâm Anh có chuyện rồi. - Minh Tuấn nói, với giọng rất buồn.
- Cậu...nói cái gì cơ? - Bảo Lâm dường như mất kiểm soát. Anh nghe tim mình nhói đau từng mảnh vở, bước chân loạn choạng đi về phía xe, anh chỉ mong muốn. Điều này không phải là sự thật.
Anh điên rồ cho xe chạy với những câu hỏi.
Cô ấy đang ở đâu?
Điều gì đã xãy ra với cô ấy?
Nếu...cô ấy gặp chuyện gì...Anh...phải biết sống sao đây?
_The Blue Heart_