Chương 1
- Anh không nhớ ra em thật sao ? Anh không nhớ rằng mình đã từng yêu nhau hay sao ? - Cô như nất lên từng câu, giọng nói nghẹn lại, ngước đôi mắt mộng nước của mình lên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh như mong chờ một điều nhỏ nhoi nào đó.
Bầu không khí trở nên tỉnh mịt, yên lặng đến bất ngờ. Một lúc sau, chàng trai ấy lên tiếng.
- Tôi... Tôi bị mất trí nhớ từ năm tháng trước, sau khi tỉnh lại đến giờ, tôi không nhớ bất cứ điều gì cả. Cô hiểu tôi chứ? Hơn nữa bây giờ tôi đã có tình cảm với người khác rồi, nếu điều cô nói là thật thì mong cô hãy từ bỏ.- Anh lạnh lùng nói rồi bước đi thẳng, bỏ lại cô và chỉ cô thôi.
Từ bỏ sao? Cô không làm được, cô không cao thượng đến thế. Anh đã thay đổi rồi, bây giờ cô chỉ muốn khóc nất lên để anh chạy đến, vang đôi tay rộng lớn của mình và nói với cô, rằng " Anh xin lỗi, nhóc đừng khóc nữa, anh sai rồi. " Nhưng cô biết, bây giờ nếu cô mà có khóc đến thế nào thì người con trai ấy cũng chẳng thể quay lại, vì anh ta... đã thay đổi rồi, anh ta không còn nhớ cô là ai, anh ta đã lấy đi Lâm của cô, và cô có nhiệm vụ phải lấy Lâm trở về.
- Bảo Lâm ! Em sẽ làm anh yêu lại như lúc ấy, em hứa đó.- Giọng nói cô có thứ gì đó như rằng cô đã chắc chắn mình sẽ thực hiện nó bằng mọi giá.
Nhưng ...bóng dáng của anh cứ mãi khuất xa dần rồi biến mất khỏi một vật cản...
* * *
Thế là cô chính thức được nhận vào công ty của anh với chức vụ "Thư ký tạm thời", cụ thể là anh thư ký trước của anh xin nghĩ một thời gian để giải quyết chuyện gia đình, nên cô được nhận vì có tài năng, không uổng công cô đã hoàn thành khoá học đầu tại Mỹ.
Hí hú đi vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa. Thế nhưng nụ cười trên môi cô tắc ngẵm khi thấy anh đang chăm chú nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi có một cô gái xinh đẹp đang làm việc rất chăm chú. Và tức nhiên, cô gái ấy chẳng thể biết được chuyện đó vì cửa sổ ấy được thiết kế rất đặt biệt, chỉ có thể nhìn thấy từ phía trong ra ngoài.
- Anh thích chị ấy lắm à ?- Cô nhón chân nhìn theo phía người con gái xinh đẹp mà không kém phần lộng lẫy ấy.
- Điều này không liên quan đến cô.- Anh lạnh lùng nói rồi dời ánh mắt châm chú của mình cho cô gái kia.
Đôi mắt cô hơi hép lại, cô như đang suy nghĩ về việc gì đó, rồi lên tiếng.
- Giám đốc à , không ngờ anh lại nhát đến vậy, tỏ tình đi, có thể cô ấy cũng đang đợi anh đó.- Cô cất lời như rằng cô đang cười nhưng ai đâu nào biết, tim cô như bị ai đó bóp nghẹn.
- Chẳng phải cô nói rằng cô và tôi đã từng yêu nhau mà. Sao tự dưng lại hàn ghép cho tôi vậy?- Anh nheo mắt, vẻ mặt khó hiểu.
- Em cũng không biết nữa...
Cô dối nhưng rồi chuỗi ký ức bắt đầu hiên lên.
...
Ký ức mình em còn nhớ
- Anh à, nếu một ngày em yêu một người khác thì anh sẽ làm gì ? -Cô hỏi nhỏ khi đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh.
- Chúc phúc cho hai ngườI.
Cô nhăn đôi mài nhỏ nhắn của mình tỏ vẻ buồn bực.- Anh không giành lại sao?
- Nhóc à, nếu em được hạnh phúc thì anh có thể làm bất cứ điều gì em muốn.
Giọng nói ấy sao nhẹ nhàng và êm ấm đến thế. Người con trai trước mặt đã yêu cô như thế nào? Nhiều hơn cả cô yêu anh luôn sao? Đôi mắt rưng rưng, cô tiếp tục hỏi.
- Nếu không hạnh phúc thì sao?
Chàng trai ấy đôi mắt vẫn nhắm, khuôn mặt hoàn hảo cùng đôi môi nở một nụ cười nhẹ. - Sẽ bắt em về và... không cho đi lang thang để người khác dòm ngó nữa.- Theo sau lời nói, anh vòng tay qua eo cô, thì thầm. - Vừa ý em rồi chứ, nhóc?
Cô vùi đầu vào lòng anh, tận hưởng một tia ấm lan ra nơi góc của trái tim.
...
- Đi làm việc của mình đi, đừng quan tâm đến tôi nữa.
Lạnh, lanh quá, cô tự hỏi sao anh lại lạnh nhạt với cô như thế? Anh của ngày trước đã yêu cô đâu mất rồi?
- Vâng, anh xem giúp em bản tài liệu này với.- Cô đưa cho anh xấp tài liệu, vì cô là thư ký của anh.
- Để đó đi.
Cô theo lời anh để xấp tài liệu xuống rồi ra ngoài, thở nhẹ một cái, xem ra cô nên bắt đầu "theo đuổi" anh rồi.
Reng reng
Chuông tan làm vừa reo cũng là tiếng chuông điện theo cô reo vang. Lục tìm điện thoại rồi cô trả lời ngay tích khắc.
- Alo
-" Thế nào rồi cô? Anh nghe nói em mới về nước."- Tiếng của anh Dương, là một cảnh sát trẻ cũng là một điệp viên thuộc đang chuyên nghiệp.
- Dạ, em vừa mới về nên chưa kịp gọi cho anh. Mọi người đều khỏe chứ ạ?
-" Vẫn khỏe, mà em đang ở đâu thế ? Đến chỗ cũ nha, anh có việc muốn nhờ em." - Giọng anh có chút nghiêm nghị.
- Dạ được anh, em qua liền luôn đây.
* * *
Vì kẹt xe nên cô đến nơi 15 phút sau đó, đôi chân bước nhẹ nhàng vào một tiệm nước được trang trí theo phong cách Châu Âu. Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên làm cho người khác có cảm giác như là muốn guồng bỏ hết âu lo mà thả mình theo dòng nhạc vậy, nơi đây vẫn không mấy thay đổi.
- Ngại quá, để anh đợi rồi.- Cô mĩm cười, làm trái tim ai đó lỗi nhịp, cô có biết anh nhớ cô thế nào không? Anh giờ đây chỉ muốn ôm chầm lấy cô thôi.
- Thôi đi cô, anh đây hiểu cô quá mà.- Anh Dương nở một nụ cười mê hồn. Chẳng uổng công các cô nhân viên đặt cho anh một tên gọi "Giám đốc phong nhã" thật lạ và độc đáo.
- Hì, mà chuyện quan trọng gì vậy anh?
- Anh vừa nhận nhiệm vụ mới đó, em hứng thú không?- Anh Dương nói nhưng lại hơi khựng lại. - Anh quên mất, em đã giải nghệ rồi mà...
- Em... - Cô cũng không biết phải trả lời sao nữa.
- Ừ mà nghe anh nói nè, đây là nhiệm vụ bắt băng mafia "Hắc Bạch" mà em đã muốn nhận đó, đến bây giờ ở trên mới giao cho anh, nếu em thấy hứng thú thì đi cùng anh.- Giọng của vị cảnh sát điển trai nhè nhẹ.
- Dạ, cho em suy nghĩ đã. -Cô cười cười, cô muốn xin phép một người trước đã.- Mà khi nào thực hiện vậy anh ?
- Thời gian còn hơi ngắn, khoảng là tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu theo dõi.
Cô hơi thở dài một cái. Tiếp đó là cuộc trò chuyện về tình hình của hai người.
* * *
Hôm sau, chỉ đợi tới cổng công ty thôi thì cô nhanh chóng đến phong làm việc của anh. Cô bước lên tầng cao nhất của công ty, đó là phòng làm việc của anh.
- Anh à, em nhận nhiệm vụ được không? - Cô đi vào cửa mà quên bén đi phần gõ.
- Cô nhận cái gì thì tôi không quan tâm, nhưng cô có biết thế nào là lễ với chả nghi không thế? Vào mà không biết gõ cửa à?- Anh nói gần như quát. Cô cảm thấy sóng mũi cay cay, anh đã bao giờ lớn tiếng đâu chứ.
- Được rồi, em xin lỗi.- Cô nói rồi đi ra ngoài phía cánh cửa.
- Cô làm cái gì đó?- Anh nhìn cô, đầy ngạc nhiên.
- Em gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
- Em vào được chưa?
Anh nhìn cô như nhìn sinh vật lạ.
- Vào đi.- khẽ lắc đầu vì hành động vừa rồi của cô.
- Em nhận nhiệm vụ được chứ?-Giọng cô nhỏ nhẹ.
- Chuyện đó là của cô, tôi cần lo à?
Phũ phàng quá.
- Coi như là anh cho nha. - Cô mĩm cười đắc ý, tự cho rằng anh đang quan tâm nhưng lại giả vờ. Lúc trước, cô xin mãi mà anh vẫn không cho.
Anh chẳng nhìn cô lấy một cái, nhưng anh cảm giác như khó chịu lắm, như anh chẳng muốn cô nhận vậy, mà nhiệm vụ cô nói là gì anh cũng chẳng hiểu.
- Cô ra được rồi.-Anh nhìn ra phía cửa. Đôi tay vẫn ở trên bàn phím.
- Xì, không cần anh đuổi đâu, em đi liền đây ? - Cô nói rồi bước ra với điệu bộ thích thú, đôi mắt híp đi vì mĩm cười tươi quá. Đến lúc đó thì anh mới ngẩn đầu lên, thực ra lúc ấy, anh đã yêu cô thật sao?
* * *
Tối đến, cô cứ chằng chọc mãi, thế rồi cô mở điện thoại ra.
- Anh ngủ chưa?
Cô nhắn tin cho anh, đợi mãi mới thấy phản hồi.
- Ai cho cô số của tôi ?
Chỉ là tin nhắn thôi mà cũng phát ra chất khí lạnh rồi.
- Đâu cần ai nói, em thuộc lòng luôn mà.
- Cô phiền thật.
- Vâng, anh nghe đây, Châu Hoàng Trâm Anh này sẽ chính thức theo đuổi Trần Vương Bảo Lâm anh. Được rồi, anh ngủ ngon nhé, yêu anh.
Cô bướng bỉnh nhắn. Vùi mình vào kế hoạch của mình. Cho đến khi cô thϊếp đi lúc nào không hay. Nhưng sau đó là một giấc mơ, nhưng không là giấc mơ, đó là ký ức mà ai đó đã quên mất đi... Vài giọt nước mặn đã thấm khuôn mặt xinh xắn.
_The Blue Heart_