“Anh Dương, người nhà này không chịu mở cửa.” Vừa nãy chính là anh ta đạp cửa, nếu không mở cửa, cũng đừng trách anh ta phá cửa.
“Gọi một tiếng, nếu không mở cửa thì phá cửa mà vào, không chừa người nào sống.” Dương Thiên Minh giơ tay kéo râu bên môi, trong mắt lóe lên sát ý, ông ta đã cho bọn họ cơ hội.
“Nhóm chúng tôi có ba dị năng giả, không muốn chết thì mau mở cửa.” Người đàn ông gằn giọng hù dọa người nhà họ Lục.
Lục Minh Dục rất sợ đám người kia thực sự phá cửa vào, vội nhìn người nhà: “Làm sao giờ, cũng không thể thực sự để bọn họ làm hỏng cửa.”
“Mở cửa ra.” Sắc mặt Lục Thịnh Nghiêu nghiêm túc, chưa nói tới cửa hỏng rồi bọn họ sẽ không còn lớp bảo vệ mà hơn nữa đám người kia có dị năng, bọn họ chắc chắn sẽ không đánh lại.
Lục Minh Âm cầm ghế lên thì lại bị Lục Chiêu Tuyết ngăn cản, Lục Chiêu Tuyết đè tay Lục Minh Âm xuống: “Minh Âm, đừng kích động, bọn họ có dị năng, em không đánh lại đâu.”
Đậu má, Lục Minh Âm chỉ có thể để chiếc ghế xuống, mở mắt nhìn chằm chằm Lục Thịnh Nghiêu và Lục Thư Hoài đi mở cửa.
Diệp Khê che chở Vãn Vãn trong ngực, Vãn Vãn nhìn chằm chằm cửa, trái tim nhỏ đập không ngừng: [Chú Hệ thống, làm sao bây giờ, chú bên ngoài dữ quá hà.]
Hệ thống 777: [Đừng sợ đừng sợ, chú bảo vệ cháu, nếu như đám người kia dám ức hϊếp cháu, chú sẽ đánh bọn họ không dậy nổi.] Nó đang chọn đạo cụ rồi, nếu dám ức hϊếp cục cưng nhỏ nhà nó, 777 nó là người đầu tiên không buông tha đám người kia.
Sau khi mở cửa, Dương Thiên Minh tiến lên một bước, nở nụ cười dối trá: “Các người…”
Sau khi nhìn rõ người trong cửa, sắc mặt Dương Thiên Minh trở nên kỳ lạ.
“Tổng giám đốc Lục, thì ra đây là nhà tổng giám đốc Lục à, như vậy không phải trùng hợp sao?” Dương Thiên Minh trắng trợn đi vào biệt thự, nụ cười trên mặt càng tỏ vẻ dối trá.
Dương Thiên Minh nhìn biệt thự một vòng, cực kỳ thỏa mãn, đây chính là hang ổ của bọn họ: “Đúng là nước lớn tràn vào miếu Long vương*, người một nhà không quen biết người một nhà.”
“Ông là…” Lục Thịnh Nghiêu tìm tòi trong đầu một lần, ông không có ấn tượng gì với loại người vô dụng này.
Dương Thiên Minh cười lạnh, kỳ lạ nói: “Tổng giám đốc Lục đúng là quý nhân quên nhiều chuyện, cũng đúng, loại nhân vật nhỏ như chúng tôi, tổng giám đốc Lục chắc chắn không để trong lòng, tôi tên Dương Thiên Minh, là nhân viên tập đoàn Lục thị.”
Lục Thịnh Nghiêu chú ý tới ánh mắt bất thiện của Dương Thiên Minh, ông lãnh đạm nói: “Các người có chuyện gì?”
“Bây giờ bên ngoài đều là zombie, tổng giám đốc Lục, tôi vốn là nhân viên của ông, bây giờ nhân viên gặp nạn, các người không chịu chứa chấp tôi và anh em của tôi à?” Dương Thiên Minh mỉm cười, nhưng trong mắt đều là vẻ độc ác và tàn nhẫn.
Tay phải ông ta giơ lên, một nhũ băng xuất hiện trong tay, con ngươi Lục Thịnh Nghiêu co rụt lại, nhũ băng lướt qua mặt của Lục Thịnh Nghiêu, để lại một vết thương rất nhỏ, máu tươi dần dần chảy ra từ vết thương.
Đây là cảnh cáo cũng là uy hϊếp, còn là đắc ý khoe khoang.
“Cha ơi!” Vãn Vãn vô cùng lo lắng, cha bị thương rồi.
Hơn nữa Vãn Vãn cũng ý thức được, đám người trước mặt kia rất xấu xa, dám tổn thương cha.
Lục Minh Âm ngồi không yên trên băng ghế, hai tay nắm chặt, Lục Chiêu Tuyết nhỏ giọng: “Bình tĩnh, bọn họ có dị năng, chúng ta không phải là đối thủ.”
Sắc mặt Lục Thịnh Nghiêu không đổi, Lục Thư Hoài ung dung thản nhiên tiến lên một bước: “Đừng tổn thương người nhà chúng tôi, phòng này tùy các người ở.”
Lục Minh Dục phát hiện người đàn ông trong đám người kia đang híp mắt nghiêm túc đánh giá các chị của mình, anh lập tức đứng lên chặn lại ánh mắt của những người đó.
“Vẫn là cậu Lục biết lý lẽ, vậy tôi thay mặt đám anh em cảm ơn tổng giám đốc Lục nhá.” Dương Minh Thiên cười đắc ý, giơ tay ra sau, mười mấy người ngoài phòng đều đi lên, hết nhìn Đông tới nhìn Tây đánh giá biệt thự nhà họ Lục.