Trương Thúy Phân bực bội đi vào, trong không khí có một đám bụi mù mịt, cô ả đưa tay quét, đi thẳng đến chỗ Vãn Vãn đang bất tỉnh trong góc.
“Hàng lỗ vốn, dậy đi! Giả chết chỉ để làm biếng à!”
Nói xong, Trương Thúy Phân đá mạnh vào lưng Vãn Vãn, Vãn Vãn đang hôn mê vì đau mà rêи ɾỉ. Mắt thấy Trương Thúy Phân tiếp tục muốn đá cú thứ hai, Hệ thống 777 gấp muốn chết.
Thông qua cánh cửa mở, nó thấy Vương Thiên Bảo bên ngoài sân đang đuổi theo con chó, trong lòng Hệ thống 777 khẽ động, khống chế một tảng đá bay đến chân Vương Thiên Bảo, Vương Thiên Bảo lúc này bị vấp phải hòn đá nên té ngã ngã xuống đất khóc lớn.
Trương Thúy Phân đang muốn tiếp tục đá Vãn Vãn thì nghe thấy tiếng khóc của con trai, vì vậy cô ả bèn xoay người lao ra ngoài. Trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Giọng nói đau lòng của Trương Thúy Phân từ ngoài cửa truyền vào: “Đại Bảo, con bị thương ở đâu thế? Để mẹ xem nào.”
Cùng lúc đó, Vương Đại Trụ truyền đến giọng mắng: “Mụ vợ chết tiệt, trông chừng một đứa trẻ cũng không xong. Nếu đứa con trai quý giá của tôi mà sứt mẻ gì, để xem tôi xử cô thế nào nhá."
“Tôi đi vào xem đứa con hoang kia chết chưa mà, trong khi anh ở trong sân, anh phải có trách nhiệm chứ. Anh mới đáng chết đấy!” Trương Thúy Phân cũng không chịu thua kém mắng lại.
777 thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nó lại phát hiện trên mặt Vãn Vãn đỏ bừng bất thường, lập tức kiểm tra thử xem: Má ơi, nhiệt độ đã lên tới 39°, cứ tiếp tục thế này ký chủ sẽ mất mạng mất.
Trong đầu vang lên từng đợt tiếng gọi, Vãn Vãn tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt ra. Mí mắt của cô nhóc rất nặng, giống như nặng hàng ngàn cân vậy, cơ thể cũng mềm mại, không có một chút sức lực nào.
Đói khát và lạnh cùng nhau ùa đến, trong bụng giống như có một ngọn lửa đang cháy, đau đến làm Vãn Vãn nhăn mũi. Nhóc nhớ cha mẹ, anh trai và chị gái ...
Vừa rồi nhóc có một giấc mơ, trong giấc mơ nhà nhóc vốn rất hạnh phúc, kết quả là có một người rất xấu lén trộm Vãn Vãn đi. Mẹ bởi vì không tìm thấy Vãn Vãn đâu, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, mỗi ngày đều muốn tự tử, cuối cùng thành công mà qua đời, cha bị đả kích, lúc vô tri vô giác đi trên đường thì bị xe tông chết.
Nhóc còn có hai anh trai và hai chị gái. Trong vòng một tuần, anh trai cả bị người ta gài bẫy vào tù, anh hai bị anti-fan hủy hoại dung nhan, chị cả bị kẻ xấu bắt cóc đến thôn núi, bị ép gả cho một người đàn ông già vừa xấu xí, chị hai thì bị người ta phóng hỏa gϊếŧ chết trong lúc ngủ.
Về phần Vãn Vãn thì bởi vì sốt cao mà chết, sau đó bị chú và thím ném lên núi, bị dã thú ăn!
Trong vòng ba ngày, cả gia đình của nhóc đều chết sạch!
Vãn Vãn nhớ lại tất cả những gì trong giấc mơ của mình, nhóc khẽ nức nở, nước mắt lăn dài từ khóe mắt, tạo thành những “đóa hoa” trên mặt đất.
[Bé con đừng khóc nha, trước tiên chúng ta uống thuốc đi đã, được không?]
Hệ thống 777 nhẹ nhàng lên tiếng, nó sợ giọng nói của mình quá lớn sẽ làm bạn nhỏ sợ hãi.
Vãn Vãn vốn đang khóc nghe vậy thì im bặt, nhóc nghi ngờ nhìn quanh phòng chứa củi nhưng không hề thấy được bóng dáng của người nào khác ngoài nhóc cả. Điều này làm cho nhóc hơi sợ hãi, nước mắt trong suốt một lần nữa tràn ngập hốc mắt.
Hệ thống 777 trấn an: [Bé cưng đừng sợ, ta không phải là người xấu.]
[Chú là ai? Sao Vãn Vãn nhìn không thấy chú ạ?]
Giọng nói non nớt có chút khàn khàn, xen lẫn với giọng khóc đặc sệt, làm cho mọi người nghe không thể không cảm thấy thương tiếc, ngay cả Hệ thống cũng không ngoại lệ.
[Ta là Hệ thống 777, ràng buộc cháu, cháu là ký chủ của ta. Ta gắn liền với linh hồn của cháu, cháu không thể nhìn thấy ta, thế nhưng ta sẽ trợ giúp cháy trên con đường phản công báo thù.] Hệ thống 777 kiên nhẫn giải thích.
Về phần chuyện tận thế thì… Đến lúc đó nói sau vậy.
Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong cái đầu nhỏ của Tiểu Vãn Vãn: [Hệ thống? Ràng buộc? Phản dame?]
Mấy thứ này là gì? Có ăn được hông zạ?