Diệp Khê: “Cục cưng, tại sao bên ngoài lại có quái thú ăn thịt người chứ?”
“Đây chú Hệ thống nói, nhưng chú Hệ thống nói đừng nói sự tồn tại của chú ấy cho cha mẹ, chú Hệ thống nói đây là bí mật nhỏ của chú ấy và Vãn Vãn.” Vãn Vãn tỏ vẻ khổ sở.
“Có phải mày nhân lúc tụi chị không chú ý lại cho Vãn Vãn xem phim kinh dị không?” Lục Minh Âm nhéo lỗ tai Lục Minh Dục.
Lục Minh Dục đau đớn kêu oan: “Em thích xem phim kinh dị thật, nhưng sao có thể để cho Vãn Vãn xem chứ.”
“Mẹ, xin mẹ đó, có thể bảo cha, anh cả và chị cả về nhà không?” Vãn Vãn rất tin chú Hệ thống, là chú Hệ thống giúp cô nhóc tìm được cha mẹ, chú Hệ thống chưa từng lừa Vãn Vãn.
“Như vậy đi, Vãn Vãn, mẹ gọi điện cho họ, tự con nói với họ có chịu không?” Diệp Khê không chịu nổi con gái dùng ánh mắt đáng thương như vậy cầu xin mình.
Lúc mất đi Vãn Vãn, Diệp Khê như người mất hồn, nỗi đau mất đi con gái ở tuổi trung niên cả đời bà khó quên, bây giờ Vãn Vãn đã trở về, Diệp Khê mới trở lại bình thường, có điều mỗi sáng sớm bà đều bị giật mình thức giấc, đến khi phát hiện Vãn Vãn vẫn còn bên cạnh mình mới thở phào một cái.
Cuộc gọi đầu tiên là cho Lục Chiêu Tuyết.
“Vãn Vãn.” Trên mặt Lục Chiêu Tuyết lộ ra nụ cười, ngạc nhiên nhìn Vãn Vãn trong video.
“Chị cả, em rất nhớ chị, chị có thể về nhà bây giờ không, Vãn Vãn nhớ chị.” Giọng nói non nớt của Vãn Vãn đầy cầu xin, đôi mắt lóe lên ánh lệ trong suốt.
Trên mặt Lục Chiêu Tuyết hiện lên vẻ khó xử, cô muốn về, nhưng công việc còn chưa xong.
“Chị cả…” Vãn Vãn lại gọi lần nữa.
“Được rồi! Chị về ngay đây.” Lục Chiêu Tuyết đứng lên, vẫn là em gái nhỏ quan trọng hơn.
“Chị cả, em yêu chị.”
Lục Chiêu Tuyết còn chưa lên tiếng, video đã bị cắt đứt.
Lục Chiêu Tuyết: “?”
Chuyện giống như vậy cũng xảy ra trên người Lục Thư Hoài, anh mơ hồ nhìn màn hình điện thoại bị ngắt.
Lục Thịnh Nghiêu nhìn dáng vẻ giả vờ đáng thương của con gái thì mềm lòng, bảo trợ lý dời lịch trình của mình lại, cùng lắm thì đêm nay thức khuya vậy, bây giờ con gái ông cần ông hơn.
Ba người vội chạy về nhà, mọi người đều có hơi mơ hồ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Ba người gấp gáp về nhà đều được công chúa nhỏ hôn nhẹ, mệt mỏi trên người đều tan đi hết.
“Kỳ lạ, sao tự dưng tối sầm vậy?” Lục Minh Dục mở đèn trong phòng khách lên, có hơi khó hiểu, buổi chiều còn trong veo quang đãng, sao giờ đã mây đen giăng đầy rồi.
“A…” Lục Minh Dục hét lên một tiếng.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một con mèo ngoài cửa sổ đang nhìn chằm chằm người trong nhà, đôi mắt nó đỏ ngầu không hề chớp, nhe hàm răng cực kỳ dữ tợn, nước dãi từ trong miệng liên tục chảy xuống, lưng cong cao, nó phát ra tiếng gầm nhỏ khϊếp người, sẵn sàng lao vào cắn xé người bên trong bất cứ lúc nào.
Có điều cũng chỉ làm mọi người khϊếp sợ trong nháy mắt, sau khi kịp phản ứng, Lục Minh Âm đi tới bên cửa sổ, mèo hoang nhe răng nhảy lên, rống một tiếng: “Ngao!”
Lục Minh Âm cởi dép tát con mèo đang tấn công mình một phát, cuối cùng kéo rèm cửa sổ, động tác liền mạch lưu loát.
Mọi người: 【•】 _【•】
Vãn Vãn cũng nhếch miệng (′⊙w⊙). Ánh mắt nhóc đầy sùng bái: Woa, chị hai ngầu quá!
Bầu trời đen như mực, ánh mặt trời bị bóng tối cắn nuốt hoàn toàn, gió nổi lên, cành cây trên không trung lấp ló bóng người, gió mạnh thổi qua cửa sổ, tiếng gió vù vù giống như ma nữ gào khóc, khiến người ta sợ hãi.
“Bây giờ chỉ mới năm giờ, sao lại tối như vậy, không biết còn tưởng là buổi tối.” Lục Minh Dục liếc nhìn thời gian trên điện thoại, vẻ mặt không hiểu nói.
“Có lẽ hôm nay sẽ mưa như thác đổ.” Diệp Khê cũng không chắc lắm.
Vãn Vãn: “Bởi vì sắp xuất hiện quái thú ăn thịt người.”
Lúc này tivi đang phát chương trình tạp kỹ bỗng nhiên phát một bảng tin.
“Chào quý vị khán giả, dưới đây là tin khẩn cấp, theo kiểm tra của Cơ quan Khí tượng, sẽ có một cơn bão lớn trên toàn thế giới lúc 5:30, xin vui lòng về nhà càng sớm càng tốt, đừng ở lại bên ngoài.”
Ngoại trừ Vãn Vãn, mọi người đều cau mày, một trận mưa lớn trên toàn cầu?