Chương 33

Không khí trong phòng làm việc yên tĩnh có chút cực đoan, trong không khí tựa hồ cất giấu khối băng cực nhỏ, dường như khiến thời gian ngưng trệ.

Ngay trong nháy mắt Phí Chấp Duyên đặt chén trà xuống, âm thanh xé gió xẹt qua vang lên, thẳng tắp hướng về phía trái tim Phí Chấp Duyên mà đi.

Nhưng một khắc trước khi viên đạn tiếp xúc với trước ngực Phí Chấp Duyên, đột nhiên lại bị một cỗ lực lượng khó hiểu đập nát hóa thành bột mịn rơi lả tả trên không trung.

Mắt thấy ám sát thất bại, người trốn dưới bóng tối nhanh nhẹn nhảy ra ngoài.

Trước một khắc khi người ám sát phá cửa sổ mà chạy, Phí Chấp Duyên đưa tay nắm một cái trong hư không khiến người nọ trực tiếp ngã ở trên tường.

Người nọ nặng nề trượt xuống đất, khó khăn mở mắt nhìn Phí Chấp Duyên đứng trước mặt mình, môi run rẩy khó khăn mở miệng: “Mày, mày không phải người!

Người bình thường làm sao có thể có được loại năng lực kỳ quái khó lường này?!

Người này tuyệt đối là một ma quỷ không hơn không kém!

Khóe môi Phí Chấp Duyên khẽ hạ xuống, trong mắt đều là trào phúng con kiến hôi không biết tự lượng sức mình:

"Đúng, nhưng rồi sao?"

Người này nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Phí Chấp Duyên, trong lòng không khỏi sinh ra một trận tuyệt vọng.

Người của đại lục Vân Châu, thậm chí người trên toàn thế giới cũng không biết hội trưởng tối cao sắp thống trị bọn họ căn bản cũng không phải là người!

Trong mắt người nọ toát ra sợ hãi vô tận: "Mày, mày......”

Chỉ mới nói ra hai chữ, trong miệng người này đã tuôn ra một ngụm máu tươi.

Có điều rất nhanh hắn đã bình phục lại từ trong sợ hãi, nghĩ đến cái gì, trong ánh mắt lộ ra ý cười thực hiện được mưu đồ: “Ha, ha, mày mạnh hơn nữa thì thế nào? Con của mày cũng phải theo tao lên đường!”

Phí Chấp Duyên nghe người này nói, ánh mắt lộ ra một chút mỉa mai giống như đang thưởng thức một người sắp chết không biết tự lượng sức mình.

“Chỉ dựa vào một cô bé? Người ở khu vực Gia Nhiên các người đều ngây thơ như vậy sao?”

Biểu tình cười to của người này chợt cứng đờ trên mặt, trong ánh mắt tất cả đều là không dám tin, bộ dáng không có gì khác ngoài buồn cười.

Phí Chấp Duyên nhìn thấy quần áo bẩn thỉu của người này, hiếm khi lộ ra biểu tình chán ghét, anh ấn chuông gọi người của đội hộ vệ đi vào đưa hắn đi.

Cũng không phải Phí Chấp Duyên lộ ra lòng trắc ẩn gì, không trực tiếp bóp nát người mà giữ lại một mạng.

Chỉ là khi người này nói ra chuyện có liên quan đến Nhu Nhu, Phí Chấp Duyên không thể khống chế tâm tình luống cuống một chút.

Tại một khắc cô gái Tiểu Tình kia nhận lời mời làm người hầu biệt thự, Phí Chấp Duyên đã biết được thân phận của cô.

Lợi dụng chính con trai của mình để dẫn người ám sát ra ngoài tiêu diệt, Phí Chấp Duyên trước sau như một đều là cách làm tuyệt tình như thế.

Chẳng qua khi đối tượng này biến thành Nhu Nhu, Phí Chấp Duyên vậy mà khó có được khi dao động.

Có lẽ, kế hoạch này của mình cũng không phải không một kẽ hở.

Phí Chấp Duyên nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ngốc nghếch kia, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Không nhìn hộ vệ trưởng nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ của người ám sát, Phí Chấp Duyên bảo thư ký an bài xe để về nhà.

Xe dừng trên bãi cỏ trước biệt thự, Nhu Nhu bị tiếng động cơ hấp dẫn, ánh mắt không chớp nhìn chiếc xe màu đen kia.

Khi nhìn thấy người trong xe đi xuống, quả cầu nhỏ xoay tròn trên tay Nhu Nhu cũng rơi xuống, người xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới.

“Bá bá!”

Nhu Nhu ôm lấy bắp chân Phí Chấp Duyên, túm ống quần anh giương mắt nhìn anh.

Phí Chấp Duyên nhìn thấy đôi mắt trong veo kia, trái tim bắt đầu hơi heo treo từ văn phòng cũng chợt buông lỏng.

Đưa tay ôm lấy nhóc con kia, Phí Chấp Duyên vỗ vỗ ống quần đầy bụi cỏ của nhóc con:

"Chơi bẩn thế nào?"

Nhu Nhu không trả lời, cậu ôm cổ ba, đôi chân nhỏ vui vẻ lắc lư.