Sáng sớm không gặp ba va còn có chút khổ sở, nhưng nghe thấy anh anh vẫn còn, ánh mắt Nhu Nhu vẫn sáng ngời gật đầu.
Nhà ăn tầng dưới.
Phí Lạc ăn bánh nướng mặn, cậu bé luôn luôn im lặng trầm mặc, hôm nay lại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa một cái.
Không biết đợi bao lâu, khi nhìn thấy dì Ngô ôm em trai đi tới, trong mắt Phí Lạc phút chốc có thêm một tia sáng.
"Anh anh!”
Nhu Nhu vừa nhìn thấy Phí Lạc đã vươn bàn tay nhỏ bé muốn ôm.
Cậu đặc biệt thích ôm ba ôm anh trai một cái, mỗi lần còn chưa đến gần đã muốn khẩn cấp vươn tay ra trước.
Phí Lạc ngược lại có chút ngượng ngùng, đứng lên cúi đầu dùng giấy lau tay sạch sẽ rồi mới nhận lấy Nhu Nhu.
Nhu Nhu vừa ôm lấy anh trai đã chít chít a a nói chuyện không ngừng, giống như một ngày cậu đã trải qua rất nhiều chuyện, luôn luôn có thể nói liên hồi.
Dì Ngô nhìn tam thiếu gia cứng ngắc ôm trẻ con, không nhịn được cười cười: “Lạc thiếu gia, Nhu Nhu rất thích cậu, ôm cũng không buông tay.”
Phí Lạc nghe thấy dì Ngô nói, bên tai không hiểu sao lại cháy lên đỏ như máu.
Khó khăn lắm mới dỗ được Nhu Nhu, dì Ngô vội vàng đút cho Nhu Nhu mấy miếng cơm.
Nhu Nhu một lòng không thể dùng cho hai việc, một khi ăn cơm sẽ hoàn toàn chìm vào.
Thấy Phí Lạc đã ăn xong, dì Ngô nhanh chóng khoát tay ý bảo cậu bé mau đi.
Bằng không chờ Nhu Nhu cơm nước xong nhất định sẽ quấn lấy Phí Lạc không cho đi.
Tuy rằng mới ở chung một ngày nhưng dì Ngô cũng đã nhìn thấu bản chất của bé con dính người này, chỉ cần có Phí tiên sinh hoặc là anh trai ở đây thì đều hận không thể dính vào trên người bọn họ.
Dì Ngô có đôi khi cũng kỳ quái, rõ ràng đều là con nuôi mà sao lại thân cận người nhà họ Phí như vậy?
Phí Lạc thấy thời gian cũng không còn sớm, đành phải cúi đầu đeo cặp sách ngồi lên xe đi học.
Trước kia cậu bé chưa từng cảm thấy đi học là một chuyện thống khổ, nhưng hôm nay vậy mà khó có được chút cảm xúc ghét học.
Nếu ở nhà là có thể ăn xong điểm tâm với em trai rồi, Phí Lạc ngây người nghĩ.
Đi tới cổng trường học, không ít phụ huynh đưa học sinh đi học đều đang thảo luận tin tức nóng hổi tối qua.
Nghe nói mấy tên côn đồ kia bị trả thù, cả người đầy máu.
"Tôi ngược lại cảm thấy bọn chúng xứng đáng, bao nhiêu cô gái đã bị bọn họ hại, làm tốt lắm!"
"Cũng đúng, hơn nữa đều đã bị lĩnh hình phạt, bên trong đám cưỡиɠ ɠiαи này còn có vị thành niên đó, trên mạng không ít người đều ủng hộ xử phạt thật nặng!"
"Xử phạt thật nặng mới tốt đáy, hơn nữa không có cái thứ đồ ch kia, đi ra cũng không thể lại làm ác!"
Phí Lạc nghe thấy những thảo luận này, ánh mắt không có gì dao động vẫn yên lặng đi vào trường học như thường ngày.
***
Nhu Nhu ăn cơm nước xong lại không thấy anh trai đâu, vì thế vội vàng hoảng hốt muốn đi ra ngoài tìm.
Dì Ngô đi theo cậu ra bên ngoài, lấy cho cậu một quả cầu nhỏ để hấp dẫn lực chú ý của cậu, ném cho Nhu Nhu chơi.
Nhu Nhu chỉ chốc lát sau đã bắt đầu cười khanh khách đuổi theo quả cầu nhỏ, ánh mắt sáng ngời đuổi theo quả cầu rơi xuống bãi cỏ.
Trước đó cậu không có được chơi qua trò chơi gì, bởi vậy chơi cái gì cũng đều mới lạ vui vẻ không thôi.
Dì Ngô nhìn Nhu Nhu chơi đến toát mồ hôi trán, cầm khăn giấy lau cho cậu.
Cục u sưng tấy trên đầu đã biến mất, nhưng vẫn xanh tím một mảng khiến cho dì Ngô đau lòng thổi thổi.
“Đau lắm, sau này phải cẩn thận một chút.”
Nhu Nhu lắc lắc đầu: "Không, không đau nha.”
Cậu là thật sự không có cảm giác gì, thậm chí cũng chưa từng soi qua gương, cũng không biết trên đầu mình từng có một cục u lớn, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ ăn ăn ngủ ngủ.
Dì Ngô cảm thấy Nhu Nhu là kiểu ngây ngô vui vẻ, ngây ngốc lại khiến người ta đau lòng.