Một hồi lâu cậu mới một lần nữa chống bàn tay nhỏ bé đứng lên lắc lư đi về phía Phí Lạc.
Nói là đi qua, nhưng Nhu Nhu không khống chế tốt hai chân, đến cuối cùng chỉ thiếu chút xíu nữa là nhào tới trước mặt Phí Lạc.
Dùng tay ôm lấy chân anh trai, Nhu Nhu cười khanh khách ngã vào trên người Phí Lạc.
"Anh anh!"
Hai má mập mạp chôn ở trước ngực Phí Lạc, Nhu Nhu túm góc áo Phí Lạc, nâng ánh mắt sáng ngời của mình lên.
“Anh, nha~”
Một khắc Nhu Nhu ôm lấy mình Phí Lạc mới buông con ngươi xuống nhìn đứa bé này.
Nhu Nhu nhìn thấy anh ba nhìn xuống mình, vui vẻ lộ ra răng nhỏ của mình với anh ba.
Nhưng Phí Lạc rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngây người nhìn về phía trước.
Nhu Nhu nhìn anh trai lại không để ý tới mình, thân thể nhỏ bé sốt ruột đều vặn vẹo, đỡ chân Phí Lạc đi tới trước sô pha bên cạnh.
Vô cùng gian nan nâng chân mình lên, Nhu Nhu chống sô pha vểnh mông nhỏ muốn leo lên sô pha.
Đợi đến khi mình trèo lên là có thể xếp hàng ngồi với anh trai rồi!
Nhu Nhu lao lực chống đỡ thân thể của mình, chân ngắn cố gắng đạp đất muốn đưa mình lên.
Đáng tiếc khí lực của cậu quá nhỏ, chân trái vô luận dùng sức như thế nào cũng đều không với tới trên sô pha.
Phí Lạc nghe bên cạnh truyền đến tiếng thở phì phò, ánh mắt có chút tò mò nhìn xuống.
Đứa nhỏ này đang làm gì vậy?
Sao lại dẩu mông lên thế?
Nhu Nhu cố gắng vài phút, Phí Lạc cũng xem cảnh kỳ quái vài phút.
Nhu Nhu giãy dụa một hồi lâu mệt đến mức thở hổn hển, thân thể thật vất vả đi lên một đoạn nhỏ lại theo sô pha trượt xuống.
Mông chạm đất một lần nữa, Nhu Nhu sốt ruột a một tiếng.
“Oa, lại xún nữa!”
Phí Lạc nghe thấy tiếng non nớt, hơi nghiêng đầu.
nhu Nhu thật sự không lên được sô pha lại một lần nữa trở lại trước người Phí Lạc, cậu chỉ vào sô pha biểu tình có chút tủi thân:
“Oa, oa không &%...... Xuống đây nha.”
Phí Lạc hoàn toàn nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, thế nhưng đứa nhỏ bĩu môi ánh mắt mù mịt còn túm góc áo của mình, Phí Lạc vậy mà không thấy phản cảm chút nào.
Đứa nhỏ gọi mình là anh trai, vậy...... đây là em trai ba dẫn về cho mình sao?
Phí Lạc nghiêng đầu nghĩ.
Em trai thoạt nhìn thật nhỏ quá, Phí Lạc nhìn đứa nhỏ Nhu Nhu tủi thân đỏ mũi ở trước bắp chân mình, trong lòng cảm giác có chút kỳ quái.
Thoạt nhìn tựa hồ không giống với đám người anh cả.
Phí Lạc mở to hai mắt nhìn hai tròng mắt sáng ngời của Nhu Nhu nhìn về phía mình, nghi vấn trong đầu càng nhiều.
Cậu bé nghĩ mãi mà không rõ, cũng không đáp lại, cứ như vậy tùy ý Nhu Nhu kéo quần áo của mình khóc chít chít.
Nhu Nhu a a nói xong, bàn tay nhỏ bé móc cúc áo trên quần yếm của anh ba, rất nhanh đã cúi đầu chơi.
Cậu đặc biệt mau quên, đảo mắt đã quên mình muốn tới làm gì, chỉ chơi với một cái cúc áo nhỏ thôi cũng rất vui vẻ.
Dì Ngô dọn dẹp phòng xong đi ra thấy Nhu Nhu đang chơi với anh trai, vì thế cười đi qua.
“Tam thiếu gia, Nhu Nhu nên ăn cơm rồi, ngài cũng tới nhà ăn ăn cơm đi, đều đã làm xong rồi.”
Nói xong dì Ngô ôm lấy Nhu Nhu đang chơi nút áo anh trai lên, đi đến nhà ăn trước.
Nhu Nhu bị dì Ngô ôm đi, cái đầu nhỏ còn chuyển tới phương hướng Phí Lạc, kêu a a về phía anh trai.
“Anh anh, ăng, ăng nha!”
Nhu Nhu sợ anh trai mình ăn không được cơm, còn vươn bàn tay nhỏ bé khoát khoát với anh trai, bảo anh trai nhanh lên một chút.
Phí Lạc vốn còn muốn đợi thêm một lát, nhưng không biết tại sao thấy vẻ sốt ruột trên mặt Nhu Nhu, cậu bé không hiểu ra sao lại đứng lên đi vào nhà ăn.
Thấy anh trai đi theo, Nhu Nhu cuối cùng cũng yên tâm ngồi ở trên ghế trẻ con dì Ngô chuẩn bị cho mình, vui vẻ ôm một chén canh gà ăn ngon miệng.