Bà làm bảo mẫu nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy bé con xinh đẹp tới nhường này.
Ăn cái gì cũng thơm ngào ngạt, một chút cũng không ồn ào.
Nhu Nhu hạnh phúc nuốt bánh bao trong miệng, nhìn lòng bàn tay trống rỗng, cậu buông tay:
“Không, không có!”
Nhu Nhu ăn no liếʍ liếʍ miệng của mình, muốn quay đầu tìm ba ba lại phát hiện trong phòng khách chỉ còn lại mình và một người phụ nữ.
Còn ba ba thì sao? Nhu Nhu nghiêng đầu tìm kiếm.
Tìm một hồi lâu Nhu Nhu cũng không thấy bóng dáng ba, đáy lòng bắt đầu luống cuống.
“Nha nha!”
Tiểu Nhu uốn éo thân thể, muốn từ trên ghế nhảy xuống đi tìm ba.
Dì Ngô thấy động tác nguy hiểm của Nhu Nhu lập tức vội vàng tiến lên, ôm cậu lên sô pha thấp bé bên cạnh.
Tuy rằng dì Ngô là một người xa lạ nhưng ánh mắt bà hiền hòa, mùi vị trên người cũng sạch sẽ dễ ngửi, Nhu Nhu bị dì ôm ngược lại không có quá mức giãy dụa.
Dì Ngô nhìn thấy đứa bé ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, tuy rằng trong mắt phiếm hơi nước nhưng cũng không có la lớn, chỉ là trong ánh mắt lộ ra bất an mê mang, trái tim của bà lập tức mềm nhũn.
Dáng dấp ngoan ngoãn động lòng người, tính tình cũng mềm yếu đáng yêu, thật sự là khiến người ta đau lòng, dì Ngô nghĩ.
Đứa nhỏ hai ba tuổi chính là thời điểm dính người nhất, một khắc cũng không muốn rời khỏi phụ huynh, nhưng bọn nhỏ cũng đã bắt đầu hiểu đạo lý, chỉ cần trao đổi thỏa đáng với bọn nhỏ, chưa chắc bọn nhỏ sẽ không hiểu cái gì.
Nhu Nhu ngồi ở trên sô pha nghe dì Ngô nói chuyện xen lẫn chút giọng địa phương, ánh mắt nhỏ mê mang giãy dụa chậm rãi bình tĩnh lại.
“Bá, bận, bận à?”
Dì Ngô gật đầu: "Đúng vậy, Phí tiên sinh đi làm rồi.”
Đáy lòng Nhu Nhu cũng hiểu, nhưng vẫn không nhịn được khổ sở.
Cậu bĩu môi hít hít mũi, hơn một lúc lâu mới gật đầu.
Lúc trước cậu xem phim hoạt hình, ba heo con cũng phải vất vả làm việc mỗi ngày để kiếm tiền nuôi heo con.
Nhưng Nhu Nhu mới là ngày đầu tiên tìm được ba ba mà.
Nước mắt trong hốc mắt Nhu Nhu đảo quanh, nhưng ba lại không ở bên cạnh, cậu chỉ có thể vươn bàn tay nhỏ bé ra khổ sở lau chùi cho mình.
Dì Ngô lớn tuổi cũng không đành lòng nhìn bộ dáng Nhu Nhu hồng mắt tủi thân thế này, suy nghĩ một chút mới xoay người mở phim hoạt hình mới nhất để dời đi tầm mắt đứa bé.
Quả nhiên, TV vừa mở ra Nhu Nhu lập tức bị phim hoạt hình màu sắc rực rỡ hấp dẫn, trừng to mắt nhìn xe lửa nhỏ trên màn hình.
Trước đó hệ thống cũng cho Nhu Nhu xem khá nhiều phim hoạt hình, nhưng lúc ấy năng lượng của hệ thống không nhiều lắm, còn muốn dùng để vượt qua hành trình tới tinh tế, vì thế cơ hội được xem hoạt hình cực kỳ ít.
Nhu Nhu hiểu được một ít tri thức chính là học được ở trên phim hoạt hình.
Giờ phút này cậu nhìn xe lửa nhỏ trên TV có thể biến thân, ánh mắt lóe ánh sáng, trong miệng không tự giác oa một tiếng.
Xe lửa nhỏ biết biến thân! Thật lợi hại nha!
Dì Ngô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghiêm túc xem tivi của Nhu Nhu, đáy lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Đứa nhỏ này thật đúng là dễ dỗ.”
Thấy đầu bếp thu dọn xong từ phòng bếp đi ra, dì Ngô không nhịn được nói.
Đầu bếp nâng cái bụng mập mạp, cười đáp một tiếng.
“Nhưng nói chuyện hơi chậm, bước đi cũng không ổn định lắm.”
Trong nhận thức của dì Ngô, đứa bé hai tuổi đã có thể nói một ít câu ngắn để biểu đạt suy nghĩ của mình, cũng có thể chạy có thể nhảy mới đúng.
Đầu bếp thở dài một tiếng: "Có gì đâu, từ từ học là được, hồi nhỏ tôi mới ngốc, ba tuổi mới học nói.”
Dì Ngô cũng chỉ đơn thuần tò mò, nghe vậy cũng cười gật đầu xem phim hoạt hình chung với Nhu Nhu.
Nhu Nhu đang đắm chìm ở xe lửa nhỏ trong phim hoạt hình, trong đầu đinh một tiếng vang lên giọng nói hệ thống:
“Nhu Nhu, năng lượng tối qua ta vất vả lắm mới tích góp được đã không thấy nữa!”