“Bá nha~”
Nhu Nhu vui vẻ bò về phía Phí Chấp Duyên, kết quả vừa đưa tay ra đã bị Phí Chấp Duyên nhét một bình sữa qua.
“Uống đi" Phí Chấp Duyên bắt chéo đôi chân dài ngồi trên sô pha nói.
“Nha?”
Nhu Nhu chưa bao giờ uống sữa, cậu ôm bình nghiêng đầu nghi hoặc.
Ở trong khoang truyền tống hai năm, vì duy trì năng lượng vật chất cần thiết trong cơ thể, hệ thống đều là trực tiếp cho Nhu Nhu uống viên dinh dưỡng.
Tuy rằng không có mùi vị gì nhưng một lần có thể đủ để trôi qua một hai tháng, rất thích hợp sử dụng trong chuyến đi đường dài.
Cứ như vậy hệ thống còn sợ dinh dưỡng của Nhu Nhu theo không kịp, luôn lén tăng lượng cho Nhu Nhu.
Tuy rằng chưa từng thấy qua bình sữa, nhưng chuyện uống sữa này căn bản không cần dạy, Nhu Nhu rất nhanh đã vô sự tự thông ôm bình sữa nho nhỏ mυ"ŧ một ngụm.
Trong nháy mắt uống sữa thơm ngon ngọt ngào vào trong miệng, "biu" một chút, trong nháy mắt Nhu Nhu mở to hai mắt nhỏ của mình.
Cậu trợn tròn mắt tựa hồ là không thể tin, trên thế giới này lại còn có đồ uống ngon như vậy.
“Ngon ngon nha~!”
Nhu Nhu lấy lại tinh thần, hai tay ôm bình sữa hưng phấn lắc lư về phía ba.
Phí Chấp Duyên nhìn vẻ mặt vui vẻ bất ngờ của Nhu Nhu, khoanh tay chậc một tiếng.
Đây là bởi vì trước kia trải qua thảm tới mức nào, mới có thể bởi vì một bình sữa mà vui vẻ đến loại trình độ này?
Nhu Nhu cắn núʍ ѵú, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên ra sức hút sữa, một hơi đi xuống trực tiếp tiêu diệt hơn phân nửa bình.
Thời gian ngắn ngủn mấy cái chớp mắt, trong bình sữa đã sạch sẽ ngay cả một giọt sữa cũng không thừa.
Nhu Nhu không hút được sữa nữa, lúc này mới cúi đầu ôm bình sữa lắc lư vài cái.
“Bá, a a......”
Nhu Nhu còn không biết nói chuyện, lại bắt đầu nói ngôn ngữ y y nha nha của trẻ con, sợ ba nghe không rõ lời của mình, còn dùng hai bàn tay nhỏ giơ cao bình sữa trống trơn cho ba xem.
Phí Chấp Duyên xoa trán, chỉ có thể đi xuống pha sữa cho cậu.
Nếu không phải đứa nhỏ có đuôi cá không thể mang ra ngoài, Phí Chấp Duyên đều muốn trực tiếp ném nhóc con cho đầu bếp mang đi.
Sữa bột quá phế thải.
Liên tiếp uống ba bình sữa, bụng nhỏ căng phồng ợ một cái tràn ngập vị sữa, lúc này mới ngừng ăn cơm.
Một tia sáng cuối cùng ngoài cửa sổ bị màu đen thay thế, hàng đèn đường bên ngoài biệt thự lần lượt sáng lên.
Phí Chấp Duyên rửa mặt xong, thấy Nhu Nhu ở trên giường lăn qua lăn lại ôm cái đuôi mình không biết cười ngây ngô cái gì, anh tiến lên xách người đưa đến một phòng ngủ khác.
Nhu Nhu còn không biết mình sẽ bị ba đưa đi, cậu ăn uống no đủ còn tràn đầy tinh lực quơ đuôi cá.
“Bá~”
Phí Chấp Diên xách đứa bé đi sang phòng bên cạnh, đẩy cửa đặt cậu lên giường.
“Ngủ.”
Tuy rằng Nhu Nhu không biết nói chuyện, nhưng có thể nghe hiểu không ít từ ngữ, biết ý tứ ba ba là muốn mình ngủ, Nhu Nhu một lòng muốn làm cục cưng ngoan ngoãn lập tức nằm xuống nhắm mắt lại.
Chẳng qua đuôi cá còn thỉnh thoảng lắc lư một chút, bán đứng sự thật cậu còn chưa ngủ.
Phí Chấp Duyên nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của đứa bé, bước chân dừng lại một chút nhưng vẫn xoay người rời đi.
Nhu Nhu nghe thấy tiếng đóng cửa, cảm giác có điểm không thích hợp, vì thế len lén mở mắt ra nhìn.
Đèn chùm trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng nhu hòa, trong phòng lại trống rỗng.
Trong đôi mắt Nhu Nhu tràn đầy mê mang, cậu thử gọi hai tiếng ba ba:
“Bá~”
Không nghe được đáp lại, Nhu Nhu mím môi ôm đuôi cá của mình, trong đôi mắt nhỏ dần dần nhiễm lên bất an.
006 ngược lại rất vui vẻ: "Ba cậu đi rồi!"
Đêm nay cuối cùng cũng có thể an ổn ngủ một giấc.
Tuy rằng không rõ vì sao Phí Chấp Duyên không ra tay với Nhu Nhu, nhưng loại nhân vật nguy hiểm như Phí Chấp Duyên này tự nhiên là cách càng xa càng tốt!