Sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn, dì Ngô đang chuẩn bị dẫn cậu ra ngoài tản bộ lại chợt thấy Tiểu Tình dẫn bác sĩ Lý đi tới.
“Dì Ngô, bác sĩ Lý lại đây bôi thuốc cho Nhu Nhu.”
Tiểu Tình thấy ôm quả cầu nhỏ Nhu Nhu, tâm tình khẩn trương mà phức tạp.
Dì Ngô vừa nghe cũng không dám chậm trễ, ôm Nhu Nhu trở về phòng khách.
Hôm nay bôi thuốc so với hôm qua càng thuận lợi hơn, Nhu Nhu chỉ cảm giác đầu bị nước bôi một chút, lành lạnh rất thoải mái.
Bác sĩ Lý cười ha hả khen Nhu Nhu là cục cưng ngoan dũng cảm, nói đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhu đỏ bừng, dùng bàn tay nhỏ bé che mắt không dám nhìn ông.
Bôi thuốc xong bác sĩ Lý và dì Ngô nói chuyện với nhau một chút, chủ yếu là dì Ngô đang nghe bác sĩ Lý nói một số điều cần chú ý về đứa bé.
Tiểu Tình thấy Nhu Nhu ngồi một mình trên sô pha tự mình chơi trò chơi, vì thế biết cơ hội của mình tới rồi.
Ngồi xổm xuống, Tiểu Tình cực kỳ miễn cưỡng nở nụ cười: “Nhu Nhu muốn chơi quả cầu không? Tôi dẫn ngài ra ngoài chơi được không?”
Nhu Nhu còn nhớ rõ chị gái này, ngày hôm qua chính là cô mang theo mình tìm được anh trai.
Nghe thấy chị gái muốn dẫn mình đi chơi bóng cao su, Nhu Nhu hưng phấn gật đầu.
Đối với trò chơi ném bóng nhỏ này, Nhu Nhu có thể nói là cực kỳ thích.
“Chơi đi~”
Kéo tay chị gái này, Nhu Nhu đi theo cô ra bãi cỏ.
***
Phí Chấp Diên họp xong giao văn kiện cho thư ký trưởng: “Truyền ý xuống dưới, khu vực Gia Nhiên phải nhanh chóng xác định người được chọn làm hội trưởng nghị viện, còn có những khu vực khác của đảo, nhanh chóng thống kê những khu vực có ý nguyện sáp nhập.”
Thư ký trưởng đáp một tiếng, nhìn hàm dưới gầy gò tuấn lãng của Phí Chấp Duyên, trong lòng bất giác thở dài.
Lúc trước chính mình cũng coi như có ánh mắt sáng suốt, lựa chọn làm thư ký cho Phí Chấp Duyên, nhìn anh một đường từ không có gì trong tay đến làm được hội trưởng nghị viện tối cao của Vân Châu, tốc độ tấn chức này quả thực chính là khó tin nhất gần trăm năm qua ở Vân Châu.
Nhưng Phí Chấp Duyên chính là có năng lực này, thủ đoạn của anh sát phạt, tinh thông tính toán, ra tay trong vài năm ngắn ngủn đã nắm được đại lục Vân Châu này ở trong tay.
Ngay khi không ít người cho rằng anh sẽ thi triển quyền cước ở đại lục Vân Châu, anh lại lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai bắt được Hoa Châu từ trước đến nay không câu thông hợp tác với đại lục khác.
Cho đến lúc đó tất cả mọi người mới biết dã tâm của người này không chỉ như vậy, ánh mắt của anh đã sớm rơi xuống toàn bộ nơi trên thế giới.
Bốn mảnh đại lục, trong tay Phí Chấp Duyên cầm một nửa, lại dùng khu vực Gia Nhiên cạy mở cửa Đảo Châu, có thể nói đã không ai có thể ngăn cản bước chân thống nhất của anh.
Đương nhiên, ngoại trừ Bạch Châu.
Đại lục duy nhất không bị xâm lược này đã sớm biểu lộ lập trường, tuyệt đối không đồng ý với hành vi khuếch trương của Phí Chấp Duyên.
Nhưng Phí Chấp Duyên cũng không đáp lại, anh cơ hồ chẳng thèm liếc mắt nhìn Bạch Châu.
Nội bộ Bạch Châu đã sớm mục nát, hội trưởng nghị viện Bạch Châu còn đang đau khổ chống đỡ, bằng không thì đám xương mềm như nhược kia sợ là có thể trực tiếp quỳ xuống đất quy thuận.
Còn không bằng những người trên đảo nhỏ rải rác kia có khí khái, Phí Chấp Duyên châm chọc nhếch môi dưới.
Đi tới trước cửa phòng làm việc, ngón tay Phí Chấp Duyên vừa cầm lên nắm cửa, đôi mắt chợt tối sầm lại.
“Đi thúc giục người của hội nghị nghị sự một chút, để cho bọn họ giao số liệu báo cáo của các thành ra.”
Thư ký trưởng không nghi ngờ gì gật đầu ôm văn kiện rời đi.
Phí Chấp Duyên như thường ngày đẩy cửa ra, bình tĩnh ngồi trên ghế làm việc của mình.
Uống hai ngụm trà, con ngươi thâm thúy khó lường của Phí Chấp Duyên đều bị che giấu dưới kính gọng vàng, giống như anh, bề ngoài ôn hòa nhã nhặn nhưng bên trong lại giống như dã thú bị xiềng xích, lẳng lặng ngủ đông trong đêm tối.