Chân Nhu Nhu còn không thuần thục, nắm chặt tay Phí Lạc đi một bước xiêu vẹo một bước, lôi kéo Phí Lạc đến phòng rửa mặt.
Bàn rửa mặt quá cao, Nhu Nhu còn cực kỳ cơ trí đẩy qua một cái ghế nhỏ, mất rất nhiều khí lực mới vểnh cái mông nhỏ đứng lên.
"Anh anh, rửa đi!”
Nhu Nhu vươn bàn tay nhỏ bé đặt xuống vòi nước, nước lành lạnh lập tức chảy ra rửa sạch bàn tay mập mạp của cậu.
Phí Lạc đứng ở một bên không nhúc nhích, trong con ngươi đen nhánh tựa hồ không có một chút ánh sáng.
Có điều sau một khắc tay của cậu bé đã bị Nhu Nhu nắm lấy, đặt xuống dưới vòi nước.
Dòng nước nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay Phí Lạc, rửa sạch vết máu trên tay cậu bé, xoáy vào cống thoát nước.
Tay Phí Lạc trở nên sạch sẽ trong nháy mắt, phảng phất chưa từng nhiễm qua bất cứ thứ gì.
“Trắng trắng nha~”
Nhu Nhu giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên đặt trước tay Phí Lạc.
Hai tay một gầy một mập song song đặt ở dưới ánh đèn, thoạt nhìn đáng yêu xinh đẹp như thế.
Phí Lạc nhìn hai đôi tay này, đôi mắt hơi chớp động.
Đầu ngón tay khẽ di chuyển, cậu bé đưa tay nắm lấy đôi tay trắng trẻo mập mạp của em trai.
Tay em trai mềm hơn mình một chút, Phí Lạc khó có được nghĩ, hơn nữa cũng rất sạch sẽ.
Trên người cũng toàn là mùi sữa, dễ ngửi hơn nhiều so với mấy người vừa mới ở trong rừng cây kia.
Trong rừng cây hỗn hợp máu tanh và mùi hôi thối do mồ hôi nhỏ giọt của những người kia, trước đó Phí Lạc cũng không có cảm thấy có cái gì, hiện tại đột nhiên lại cảm thấy có chút chán ghét.
Phí Lạc nghĩ, mình kỳ thật là không thích.
Cái loại địa phương đen tối bẩn thỉu này, thật sự không tốt một chút nào.
Nhu Nhu bị anh trai nắm tay còn tưởng rằng anh trai đang chơi với mình, cười khanh khách dùng sức muốn nhào vào trong lòng anh trai.
Đáng tiếc cậu đã quên mất mình đang đứng trên băng ghế nhỏ, vừa bổ nhào như vậy băng ghế nhỏ trực tiếp bị cậu đạp ngã xuống đất.
Phí Lạc chẳng qua mới bảy tuổi, thân thể nhỏ gầy không chịu nổi lực đạo lớn như thế của Nhu Nhu, cuối cùng đặt mông ngã ngồi dưới đất.
Trên sàn nhà, Phí Lạc còn ôm Nhu Nhu trong lòng có chút mờ mịt chớp chớp mắt.
Tiếng ngã sấp xuống kéo dì Ngô đang dọn dẹp phòng khách tới, dì nhìn thấy hai thiếu gia ngã trên mặt đất, trong lòng căng thẳng vội vàng tiến đến ôm Nhu Nhu lên.
“Lạc thiếu gia ngài không sao chứ? Có bị đè đau không?”
Phí Lạc được nâng dậy, im lặng lắc đầu.
Kỳ thật cậu bé cũng không có cảm giác đau, thời điểm em trai nho nhỏ mềm mại ngã ở trong lòng cậu bé giống như một nhúm bông vậy, căn bản không đè đau chính mình.
Nhu Nhu cũng mơ màng bị dì Ngô đặt trên mặt đất kiểm tra một phen, hơn một lúc lâu cậu mới phục hồi tinh thần lại.
“Anh, không, không đau nha.”
Trong ánh mắt Nhu Nhu tất cả đều là bất an áy náy, bàn tay nhỏ bé sờ soạng cánh tay Phí Lạc, trong mắt không nhịn được lại chứa đựng nước mắt.
Phí Lạc nhìn nước mắt trong suốt trong mắt Nhu Nhu, có chút khó hiểu trừng mắt.
Người ngã xuống không phải là mình sao? Sao em trai lại khóc?
Phí Lạc trời sinh thiếu hụt tình cảm nghiêm trọng, vào giờ khắc này lại cảm thấy trong trái tim mình sinh ra một chút hân hoan nho nhỏ.
Giống như một đám mây trắng nhẹ nhàng mềm mại bay qua khe tim.
Phí Lạc cũng không biết loại cảm giác này là cái gì, nhưng theo bản năng lại rất thích.
***
Ánh trăng bàng bạc một tầng lụa mỏng phủ kín mặt đất đen kịt.
Đạp lên bóng trăng, Phí Chấp Duyên bình tĩnh đi vào nhà.
Trong nhà ăn, Nhu Nhu và Phí Lạc đang ăn cơm.
Nhìn thấy thân ảnh Phí Chấp Duyên, đôi mắt nhỏ của Nhu Nhu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giãy dụa muốn đi xuống.
“Bá!”
Nhìn thấy trong đôi mắt đứa nhỏ tràn đầy thân ảnh của mình, bước chân Phí Chấp Duyên ngược lại dừng một chút, sau đó mới đưa âu phục cho quản gia rồi ngồi vào vị trí của mình.