“Tiên sinh, đứa nhỏ hai tuổi đã có thể ăn đồ ăn thanh đạm mềm, chỉ uống sữa dinh dưỡng sẽ không theo kịp, hơn nữa cũng dễ đói.”
Lông mày Phí Chấp Duyên vẫn không buông ra, nhưng đầu bếp là người chuyên nghiệp, vì vậy anh gật đầu:
“Tôi biết rồi.”
Nhu Nhu không nghe thấy đầu bếp nói gì, ánh mắt nhỏ bé của cậu đã sớm rơi vào bánh bao nhỏ trên bàn.
Mùi bánh bao thơm nức khiến cho cái mũi nhỏ nhắn của Nhu Nhu không tự giác giật giật, mùi thịt bên trong bánh bao mơ hồ lộ ra giống như một bé yêu tinh mê người, miệng nhỏ của Nhu Nhu đã chảy ra nước miếng lấp lánh.
Hút một chút nước miếng, Nhu Nhu duỗi dài cánh tay nhỏ cố gắng muốn lấy được bánh bao.
Cái bàn chỉ cao hơn Nhu Nhu nửa cái đầu, cậu duỗi dài bàn tay nhỏ bé sờ rồi lại sờ trên bàn, hơn một lúc lâu mới túm được một cái đĩa, nhóc hamster giống như muốn giấu đồ vật, ngay cả đĩa bánh bao cũng túm vào trong lòng mình.
Phí Chấp Duyên vừa nói chuyện với đầu bếp xong, quay đầu chợt thấy Nhu Nhu ôm bánh bao a ùm một ngụm, vừa vặn cắn mất hơn phân nửa.
Mí mắt Phí Chấp Duyên nhảy dựng vội vàng rút chén đĩa từ trong tay Nhu Nhu ra, đồng thời bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại.
“Sao nó ăn nhiều như vậy? Sẽ không nghẹn chứ?”
Động tác của Phí Chấp Duyên có vẻ hơi bối rối, nắm hai má Nhu Nhu không cho nhóc con nuốt xuống.
Đầu bếp nhìn Phí tiên sinh từ trước đến nay luôn cẩn thận tỉnh táo cũng có lúc luống cuống tay chân như vậy, cảm giác xa cách trong lòng thoáng cái phai nhạt không ít.
Xem ra cho dù là người đàn ông cường đại thế nào cũng phải cúi đầu trước mặt bé con nhà mình.
“Phí tiên sinh, cái bánh bao này khá nhỏ, hơn nữa tôi hấp rất mềm sẽ không sao đâu.”
Nghe xong người chuyên nghiệp nói Phí Chấp Duyên mới buông khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhu, một lần nữa ngồi trở về.
Nhu Nhu mơ hồ đầy mặt bị buông ra, cậu nhai nhai bánh bao thơm không thể tưởng tượng nổi trong miệng, trong nháy mắt ánh mắt tỏa sáng, chân nhỏ vì ăn ngon mà lắc loạn trên không trung.
Phí Chấp Duyên lại chỉ nhéo mi tâm của mình, vừa định bảo Nhu Nhu ăn chậm một chút, chợt thấy quản gia dẫn một người phụ nữ đi vào.
"Tiên sinh, đây là dì Ngô có hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm bảo mẫu, ngài nhìn xem như thế nào?"
Quản gia vừa dứt lời, dì Ngô thấp thỏm tiến lên một bước.
Dì Ngô nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, trái tim khẩn trương đập thình thịch.
Trước kia bà chỉ từng thấy qua Phí Chấp Duyên -- hội trưởng nghị viện tối cao của Vân Châu ở trên tin tức trên TV, dù thế nào bà cũng không nghĩ tới vậy mà có một ngày chính mình có thể nhìn thấy người thật.
Hơn nữa mình còn phải làm việc ở đây, vừa nghĩ như vậy trái tim dì Ngô lại đập càng thêm kịch liệt, sợ biểu hiện của mình không tốt.
“Ở lại thử xem.”
Phí Chấp Duyên quét mắt nhìn dì Ngô một vòng, mắt thấy thời gian không còn sớm, dứt khoát giải quyết nhanh gọn.
Mấy người ở đây nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia lấy áo khoác tây trang cho Phí Chấp Duyên, đứng một bên chờ:
“Tiên sinh, xe đã đỗ ở bên ngoài.”
Phí Chấp Duyên gật đầu nhìn về phía Nhu Nhu còn đắm chìm trong hạnh phúc ăn bánh bao, hiếm khi dặn dò dì Ngô một câu:
“Chăm sóc tốt cho Nhu Nhu.”
Dì Ngô vội vàng gật đầu, đưa mắt nhìn Phí tiên sinh rời đi.
Nghe thấy tiếng xe bên ngoài khởi động rời đi, dì Ngô mới nhỏ giọng nói một câu:
“Phí tiên sinh cũng giống như trên tivi, rất khí phách.”
Đầu bếp vui tươi hớn hở gật đầu: "Phí tiên sinh là nhân vật lớn, mỗi ngày tiếp xúc với nghị viện trưởng của các Châu khác, khẳng định khí thế rất mạnh, có điều người một nhà tiên sinh đều rất tốt, bà ở vài ngày sẽ biết.”
Dì Ngô hơi xa lạ cười cười, quay đầu nhìn Nhu Nhu còn đang ăn bánh bao, trong ánh mắt không khỏi có thêm vài phần từ ái.