“Vui vẻ như vậy?" Phí Chấp Duyên nhìn đứa nhỏ vui vẻ lắc người, ngữ điệu mơ hồ lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Tuy rằng Phí Chấp Duyên cũng chỉ là coi đứa bé này là niềm vui để nuôi chơi, thậm chí còn định lợi dụng đứa bé này để câu ra người đứng sau màn điều khiển Bạch Châu...
Nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ không tức giận.
Nhất là tối hôm qua đứa bé còn quấn quít lấy mình, níu lấy quần áo của mình khóc không cho đi, kết quả ngày hôm sau đã lắc lắc cái đầu nhỏ muốn đi tìm anh trai.
Phí Chấp Duyên là người có tình cảm lãnh đạm cũng cảm thấy mình ôm nhóc con này ngủ một đêm vô ích.
Nhóc con không có lương tâm.
“Bá nha?”
Nhu Nhu nhìn con ngươi bình tĩnh phía sau kính gọng vàng của Phí Chấp Duyên, cái đầu nhỏ nghiêng đầu nghi hoặc, làm như không rõ ba ba đây là làm sao vậy.
Đối diện bàn ăn.
Phí Lạc đang cầm thìa ăn canh, lúc này trong mắt trống rỗng lại có thêm một tia dao động.
Cậu giương mắt nhìn đứa bé bị xách lắc lư giữa không trung, chớp chớp đôi mắt to hơi trống rỗng của mình.
Đứa bé này, là chọc ba tức giận?
Có điều Phí Lạc cũng không có suy nghĩ quá nhiều, dù sao cái này và mình không có quan hệ gì.
Rất nhanh cậu lại cúi đầu một lần nữa, uống chén canh ngô ngọt ngấy của mình.
Trong con ngươi Phí Chấp Duyên không có chút ấm áp nào.
Anh đang suy nghĩ có phải mình đối với đứa bé này có chút tốt quá mức hay không, khiến cho đứa nhỏ này ngay cả sợ hãi cũng không biết là cái gì.
Đang lúc không khí càng lúc càng lạnh, đầu bếp bưng khay thức ăn và cầm sữa bột pha sẵn đi vào.
“Phí tiên sinh, thịt bò bít tết cho ngài đã làm xong, còn có sữa bột......”
Đầu bếp vừa mới nói được một nửa, chợt nhìn thấy đứa bé bị Phí Chấp Duyên nắm lên trong tay.
Nhìn bộ dáng đứa nhỏ chỉ khoảng một hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp non nớt, hai tròng mắt giống như quả nho đen, ánh mắt nhìn về phía mình ngây thơ đơn thuần vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Đầu bếp nhìn đứa bé mà trong lòng thấy vui mừng, đặc biệt là lớn lên xinh đẹp như một con búp bê vậy, vội vàng đặt đồ ăn xuống rồi tiến lên nói:
“Phí tiên sinh, trẻ con da non không thể xách lên như vậy, vạn nhất bị ngã thì rất phiền toái.”
Phí Chấp Duyên nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo quét ông một cái, nhìn đến mức đầu bếp trực tiếp lạnh sống lưng.
Nuốt nước miếng, đầu bếp thầm nghĩ mình thật sự là quản quá rộng.
Người trước mắt này chính là người quyền uy nhất Vân Châu, một hội trưởng nghị viện tuổi còn trẻ mà đã ngồi trên địa vị cực cao, làm sao đến phiên mình tới nói thêm cái gì?
Nghĩ đến lúc làm việc quản gia thường xuyên nhắc nhở, làm việc ở chỗ này không nên xen vào việc của người khác, trong lòng quản gia chỉ cảm thấy cực kỳ hối hận, vội vàng nói:
“Thật sự xin lỗi Phí tiên sinh, tôi là người hơi lanh mồm lanh miệng một chút.”
Phí Chấp Duyên nhíu mày không mở miệng nói thêm gì, chỉ đặt Nhu Nhu trở lại ghế.
Sửa sang lại ống tay áo của mình một chút, giọng nói của Phí Chấp Duyên hơi có vẻ bình thản: "Không có việc gì, là tôi không quản tốt tính tình của mình."
Đầu bếp mập mạp cũng là không để bụng, nghe thấy Phí Chấp Duyên khách khí như vậy lập tức khoát tay cười nói không sao.
Ông xoay người trở lại phòng bếp, suy nghĩ một chút vẫn là đi hâm nóng bánh bao.
Nhu Nhu ngồi ở trên ghế lắc lắc đôi chân ngắn của mình, cầm bình sữa uống ùng ục.
Chẳng qua nhóc con kia uống một hồi sẽ len lén nhìn Phí Chấp Duyên một cái.
Trong đôi mắt to tròn của Nhu Nhu tựa hồ tràn đầy mê mang, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phí Chấp Duyên, một lúc lâu còn quên cả uống sữa.
Phí Chấp Duyên ở trong tầm mắt ngây thơ của Nhu Nhu đang lạnh lùng vừa ăn cơm vừa suy tư cái gì.
Đang lúc yên tĩnh, tiếng ghế dựa xẹt qua sàn nhà đã hấp dẫn sự chú ý của nhóc con kia.