Diệp Dao nhớ rõ mẫu thân từng bắt được cá nhỏ trong hồ sen, bà còn trồng một ít rau mầm trong đám cỏ dại. Trong viện hẳn là còn thừa một ít đồ ăn.
Ra khỏi phòng bếp chính là hồ sen, mép hồ sen bám đầy tro bụi, lá cây bên cạnh rụng đầy mặt hồ. Nước trong hồ cũng khá sạch sẽ, có vài cái lá sen khô quắt nằm rải rác.
Diệp Dao nhanh mắt phát hiện ra một con cá nhỏ cỡ lòng bàn tay, lẩn trốn dưới lá sen. Trong lòng nàng vui mừng rỡ, quả nhiên nơi này có đồ ăn.
Trên khuôn mặt gầy gò của nàng giương lên một nụ cười. Nhưng vấn đề tới rồi đây, nàng bắt cá kiểu gì bây giờ?
Diệp Dao nhìn bàn tay nhỏ như cái chân ga của mình, cánh tay và đôi chân gầy guộc này, chắc chắn là không thể nào xuống nước. Với cái thân thể hiện giờ của nàng mà xuống nước, chỉ sợ không chết đói thì cũng chết vì nhiễm phong hàn.
Hay là câu cá?
Diệp Dao đi một vòng trong sân, không có dụng cụ câu cá, giờ mà làm cũng không biết ngày tháng năm nào mới câu được.
Nhìn thấy cá mà lại không thể ăn, nếu đây mà là ở Tu chân giới nàng chỉ cần dùng linh lực đánh một chưởng là cá gì cũng sẽ ngửa bụng hết.
Diệp Dao chán nản ngồi cạnh ao, một tay chống cằm, một tay khác như có như không vẽ một vòng trong làn nước, nếu nàng còn linh lực thì tốt rồi.
Bỗng nhiên, Diệp Dao giật mình một cái, rụt tay trở về. Hình như nàng vừa đυ.ng phải thứ gì đó, trơn trơn lạnh lẽo khiến người ta dựng tóc gáy.
Diệp Dao đứng dậy lui về phía sau nửa bước, rồi thật cẩn thận ngó đầu vào trong hồ nước thăm dò, nàng lập tức khắc kinh sợ.
Không biết từ khi nào mà bên cạnh chỗ nàng ngồi đã có một đàn cá bơi đến!
Mấy con cá to lớn chừng bàn tay đang chen nhau bơi về phía Diệp Dao. Diệp Dao khó hiểu nhìn bàn tay mình, rồi lại thò một ngón tay vào trong nước, một con cá trắm cỏ nhỏ lập tức bơi tới chạm miệng vào ngón tay nàng.
Này…… Ngón tay cũng có thể câu cá à? Diệp Dao kinh ngạc, chẳng lẽ là đây là cá thành tinh ở Tu chân giới, sao nàng chưa bao giờ phát hiện ra mình có năng lực này nhỉ?
Hay là tất cả mấy con cá ở đây đều dễ câu như vậy?
Cái hồ sen nhỏ này thật là ngọa hổ tàng long, trong một đám cá nhỏ, Diệp Dao còn nhìn thấy hai con cá béo mập.
Cá lớn đến sức cũng nhiều, nó đẩy đám cá nhỏ ra rồi bơi tới trước mặt nàng, con cá ngơ ngác bơi thẳng đến tầm tay nàng. Diệp Dao căn chuẩn thời cơ và lực đạo, nhanh tay ôm chặt lấy bụng cá, rồi tựa vào vách tường nhấc nó lên bờ.
Con cá lưng đen rơi xuống đống bùn, không ngừng quẫy đuôi. Diệp Dao ngồi phịch xuống đất, thở phì phò. Ống tay áo nàng ướt đẫm nước, tứ chi gầy gò đều đang run rẩy.
Rõ ràng là rất chật vật, nhưng tiểu hài tử lại nhịn không được cười thành tiếng: “Thế này thì không thể chết đói rồi!”
Trong cấm cung vắng vẻ giọng nói trẻ con mềm mại, tràn đầy vui sướиɠ vì sống sót qua kiếp nạn, có vẻ phá lệ vang dội.
Diệp Dao phản ứng lại thì bịt kín miệng, trong mắt không giấu được sự vui sướиɠ, nếu có sư phụ và mẫu thân ở thì thật tốt.
Nàng theo bản năng cách một lớp quần áo, nắm lấy bình lồ lô trước ngực, hồ lô bằng ngọc ấm áp, xua tan cái lạnh trên người nàng.
Con cá trên mặt đất không ngừng quẫy đuôi, nó còn to hơn cả cánh tay của nàng. Sợ con cá sẽ nhảy xuống nước, nữ hài vươn đôi chân gầy nhẳng gạt nó ra xa mép hồ .
Nàng biết trong tiểu viện của mẫu thân có đồ ăn mà!
Nhóc con tu thực vừa thoát khỏi nguy cơ chết đói nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ con cá quẫy đạp trên mặt đất. Nàng nhìn về phía mảnh đất bám đầy cỏ dại, nơi trước kia đã từng là vườn rau, Diệp Dao lảo đảo đứng dậy, mong đi qua đó.
Cỏ dại lớn rất nhanh, đã cao hơn Diệp Dao một đoạn. Tiểu hài tử vừa chui vào đã không thấy bóng dáng đâu.
Diệp Dao nhỏ cỏ, thấy đúng là để cho phát hiện ra không ít rau dại, trong đó còn có bốn năm loại rau xanh, hẳn là do mẫu thân trồng trước kia.
Đôi tay nhỏ liên tục bới đất, nàng hái một bó rau dại, số còn cứ giữ đấy từ từ ăn.
Tiểu Diệp Dao chui ra khỏi đám cỏ dại, con cá lớn nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, chẳng còn tí sức lực nào.
Nàng nhìn nhìn rau dại trong tay, rồi lại nhìn con cá béo mập trên mặt đất, trên mặt đất đôi mắt đen láy.
Vậy hôm nay ăn canh cá nấu rau dại đi!