Thấy Diệp Ninh quyết tâm muốn đưa thuốc cho mình, Diệp Dao bất đắc dĩ mở ra gói thuốc nhìn nhìn. Trong thuốc có mấy dược liệu có tác dụng trị phong hàn thông khí thường thấy như trần bì, khương hoạt, mấy viên táo đỏ, còn có…… Thông bạch?
(Thông bạch là hành nha mọi người! Tui vẫn để nguyên thông bạch cho mỹ miều nha, đế là nấu trà với hành lá nghe hơi kỳ.)
Hai mắt Diệp Dao sáng lên, nhìn đường đỏ và gừng già bên cạnh, nàng bỗng nảy ra một ý tưởng. Cô bé vội vàng lấy thông bạch ra, nghĩ nghĩ một lúc lại lấy cả thêm táo đỏ.
Dáng vẻ này của Diệp Ninh thật khiến người ta lo lắng, Diệp Dao không có y thuật nên chỉ có thể nấu cho hắn một chén trà gừng đường đỏ và thông bạch xưa tan hàn khí mà thôi.
Diệp Ninh thấy thế, vội vàng hỏi: “Ngươi làm gì thế? Thuốc ngươi phải đun hết lên uống mới tốt, thuốc đắng dã tật, không được lén vứt đi! Ngươi mau đi sắc thuốc uống đi, ta phải về với mẫu phi đây”
Diệp Dao: “……” Có mà hắn lén bỏ thuốc đi thì có!
“Đợi một lát nữa rồi về, để ta pha cho ngươi cái này vừa ngon lại vừa giúp làm ấm người, uống xong ngươi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Uống ngon?
“À…… vậy ta chỉ ở lại thêm một lát nữa thôi nhé!” Diệp Ninh không thể cưỡng lại cám dỗ, cậu bé nói: “Ngươi nhanh lên, ta sợ mẫu phi lén ta đổ thuốc đi.”
Thực ra nguyên liệu nấu ăn cũng chính là dược liệu. Hồi còn ở tu chân giới Diệp Dao từng học dược thiện, việc nàng phải làm hiện giờ chính là cố gắng phát huy hết dược tính của của nguyên liệu nấu ăn.
Chắc chắn chén trà này không có công hiệu như thuốc, nhưng đây là thứ duy nhất Diệp Dao có thể làm.
Trà gừng có vị ngọt, the cay giúp đổ mồ hôi, giải cảm. Ngoài ra nó còn thể giảm bớt các triệu chứng như đau đầu nghẹt mũi do cảm lạnh. Uống xong một chén trà nóng tứ chi bủn rủn nhức mỏi sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Cách làm cũng rất đơn giản. Nửa củ gừng già rửa sạch, thái lát, rồi bỏ vào nồi, thêm ba chén nước đun nhỏ lửa trong khoảng mười phút. Thông bạch cắt nhỏ, sau khi đun sôi thì lọc bã. Cuối cùng bỏ đường đỏ vào, đợi đến khi đường trong nồi tan hết, nước trà chuyển dần sang màu đỏ nâu trong suốt, tản ra mùi thơm ngọt và cay nhẹ là có thể tắt bếp.
Sau khi đun, ba chén nước chỉ còn khoảng hai chén rưỡi. Nước trà màu nâu đỏ trong suốt, chỉ nhìn bề ngoài thôi đã biết chắc chắn ngon hơn chén thuốc đen sì rồi.
Không chỉ có như thế, Diệp Dao còn dùng chỗ gừng còn lại nấu một nồi cháo gừng táo đỏ, đây cũng là một món giúp xua tan hàn khí.
Chỉ một lát sau, một chén cháo gừng táo đỏ và một chén trà gừng, đường, thông bạch nóng hổi được đặt trước mặt Diệp Ninh.
Đầu tiên Diệp Ninh nhìn về phía chén cháo, gừng băm nhỏ màu vàng nhạt trộn lẫn trong chén cháo đặc, bên trên điểm xuyết ba trái táo đỏ, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.
Ăn một miếng cháo, vị ngọt thoang thoảng của táo đỏ hòa quyện vào hạt gạo mềm xốp, gừng băm làm chén cháo có vị cay the the, ăn xong một chén là mồ hôi toát ra đầy đầu.
Hạt gạo được ninh nhừ vừa vào miệng là tan, muỗng cháo mang theo hơi nóng trượt xuống cổ họng. Diệp Ninh liếʍ liếʍ khóe miệng, cậu bé không biết nói mấy lời hoa mỹ, cuối cùng chỉ thốt lên một câu: “ Nó ngon quá!”.
Nhìn sang chiếc chén sứ còn lại, hương vị ngọt ngào của đường đỏ kết hợp với vị cay nồng của gừng và thông bạch. Diệp Ninh thổi cho nguội bớt, rồi bưng lên uống một hơi cạn sạch chén trà nóng hổi, cậu bé choáng váng ôm cái chén.
Một luồng khí nóng từ dạ dày lan ra khắp tứ chi, cơ thể nhức mỏi tựa như tan biến hết. Nếu nói chén cháo ấm áp vừa rồi quá ngon miệng, thì chén trà này lại vô cùng kỳ diệu!
Diệp Ninh tuy còn nhỏ nhưng cậu bé đã được ăn rất nhiều đồ tốt. Bởi vì thân thể yếu ớt, nên đối với cậu bé uống thuốc dax trở thành chuyện thường ngày.
Nhưng cậu bé chưa bao giờ uống chén thuốc nào có hiệu quả nhanh đến thế! Vừa uống xong Diệp Ninh đã cảm giác cái mũi tắc nghẽn của mình đã thông thuận hơn, khí lạnh mang theo hương thơm ngọt ngào ùa vào trong mũi khiến cậu bé giật mình vì lạnh.
Cháo nóng và trà gừng đường đỏ đã xua tan hàn khí đêm qua, gương mặt nhỏ của Diệp Ninh hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, nói ra cảm thụ lớn nhất của mình.
“Nếu biết thứ này sớm hơn, ta đã không cần phải uống chén thuốc đắng ngắt kia lâu như vậy rồi!”
Diệp Dao không ủng hộ nói: “Đây chỉ là đồ uống bình thường, làm sao mà so sánh với thuốc được? Thân thể ngươi không khỏe vẫn nên uống thuốc.”
Nàng cảm thấy chén trà này không tệ lắm, uống xong hẳn là sẽ ấm áp một chút, nhưng không uống thuốc là không được.
“Nhưng ta cảm thấy rất tốt mà!” Diệp Ninh kích động khoa tay múa chân, nói: “Thật ra hôm nay ta cũng hơi khó chịu, ta sợ mẫu phi lo lắng nên không nói. Nhưng bây giờ ta thấy mình khỏe lắm, không khó chịu tí nào!”
“Trà gừng này có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc nào ta từng uống, chỗ không thoải mái vừa uống đã đỡ rồi, thật đấy!”
Diệp Dao: “Chỉ là một chén trà gừng thôi, đâu có ghê gớm như ngươi nói.”
“Thật mà, trà gừng đường đỏ thông bạch, thật sự rất hữu dụng, rất thoải mái, nếu như……” Giọng Diệp Ninh bỗng nhiên nhỏ đi: “Nếu là mẫu phi cũng có thể uống một chén trà gừng có tác dụng nhanh như vậy, có phải mẫu phi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh không?”
Diệp Dao vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, cô bé vừa ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên……
Diệp Ninh ôm cái chén nhỏ, đôi mắt tròn xoe ngấn nước nhìn nàng đầy khát vọng và khẩn cầu, giọng nói non nớt cẩn thận dò hỏi: “Diệp Dao, ngươi có thể để mẫu phi ta uống cái này một lần không?”
“…… Nhưng, ngươi đã đồng ý với ta không thể để mẫu phi ngươi biết rồi mà.”
Hốc mắt Diệp Ninh lập tức ướŧ áŧ: “Ta, ta rất lo lắng cho mẫu phi.”
Diệp Dao khuyên nhủ: “Trà gừng nấu đơn giản lắm, thức uống này giúp làm ấm dạ dày, xua đuổi hàn khí, chưa chắc đã có tác dụng với bệnh trạng mẫu phi của ngươi, vẫn nên kiên trì uống thuốc thì tốt hơn.”
“Nếu ngươi đáp ứng ta, về sau ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, được không?”Cô bé trầm mặc một lát, rồi thở dài nói: “Thôi được rồi, như này đi, ta sẽ chỉ cho ngươi công thức nấu trà, khi về ngươi có thể bảo đầu bếp nấu.”
Diệp Ninh vừa rồi còn đáng thương vô cùng bây giờ đã phấn chấn bừng bừng, phủi bụi đứng dậy, nói: “Tốt quá! Diệp Dao, cảm ơn ngươi. Ngươi yên tâm đi ta đã thử rồi, trà này thật sự có hiệu quả rất tốt!”
Diệp Dao cẩn thận nói công thức cho Diệp Ninh, cậu bé hết sức chăm chú lắng nghe. Cach làm quả thật rất đơn giản, ngay cả hắn cũng có thể nghe hiểu, nếu để phòng bếp nhỏ làm, hẳn là cũng sẽ có tác dụng giống vậy nhỉ?
Sau khi xác định chắc chắn bản thân đã nhớ kỹ, Diệp Ninh lập tức rời khỏi cấm cung, chạy thẳng về cung Phúc Ninh, hận không thể cho mẫu phi uống ngay lập tức!