Người đi rồi, Diệp Dao nhìn cái sân vắng vẻ, cô bé ngồi xổm bên cạnh ruộng dâu tây một lúc lâu, sau đó lặng lẽ đứng dậy thu dọn chén đũa.
Tính toán thời gian chắc là Cửu hoàng tử sắp tới rồi. Trong nồi vẫn còn một chút sốt thịt, nàng quyết định lát nữa cũng sẽ làm cho Diệp Ninh một chén mì cắt, có đồ ngon không thể quên phần của đồng bọn được.
Nàng ôm đĩa dâu tây ngồi ở bàn đá. Diệp Dao chọn quả to nhất, đỏ nhất, nhẹ nhàng cắn một miếng, quả dâu tay mọng nước, ngọt lừ. Nước của quả dâu tây thơm ngọt lập tức tràn qua môi răng, ăn quá là ngon!
Diệp Dao ăn chậm rì rì, đến khi trong mâm chỉ còn lại có hai quá cô bé để phần lại cho Diệp Ninh mới cảm thấy quái lạ sao hôm nay Diệp Ninh mãi mà chưa tới nhỉ?
Trong điện Phúc Ninh, hôm nay Diệp Ninh định đến kia từ sớm rồi.
Sáng nay tiểu hoàng tử dậy sớm, cậu bé làm bộ lơ đãng đi dạo quanh phòng bếp một vòng,. Diệp Ninh dùng đôi mắt tròn xoe nhìn ngó khắp nơi, cuối cũng cũng đã để cho hắn nhìn thấy một tiểu cung nữ xách một cá ra ngoài điện.
Hai mắt Diệp Ninh sáng lên, là cá!
“Con cá này đẹp quá, ngươi định mang nó đi đâu thế?”
Diệp Ninh tò mò nhìn cái đuôi màu cam của con cá, thèm thuồng, cá đẹp như này chắc chắn ăn rất ngon.
Cung nữ kia phúc thân nói: “Bẩm Cửu điện hạ, con cá chép này vừa lật bụng, ma ma sợ nó không còn tươi nữa nên bảo nô tỳ mang đi vứt.”
Diệp Ninh trợn tròn: “Vứt? Nhưng nó vẫn còn sống mà?”
Tuy nhìn con cá chép chẳng động đậy tí nào nhưng cái miệng kia lúc đóng lúc mở có nghĩa nó vẫn còn sống, sao lại không tươi chứ?
Vứt đi thì đáng tiếc quá, chẳng thà để hắn mang cho Diệp Dao nấu món ngon còn hơn.
Nhớ tới món canh cá om dưa ngon tuyệt cú mèo, Diệp Ninh hất cằm nói: “Quá tàn nhẫn, ngươi đưa cho ta để ta mang nó đi phóng sinh.”
Thế là Diệp Ninh thuận lợi lấy được con cá từ tay cung nữ, vui sướиɠ xách ra khỏi điện Phúc Ninh.
Trong điện Phúc Ninh, một ma ma lo lắng nói: “Nương nương, lão nô vẫn không yên tâm, nếu không để ta……”
“Không cần, lòng ta hiểu rõ.” Nhàn quý phi dựa lên trường kỷ, nhẹ nhàng khép lại mắt.
Diệp Ninh xách con cá chép đi thẳng đến bên cạnh Ngự Hoa Viên. Lúc đi ngang qua hồ sen, cậu bé ngồi xổm bên cạnh hồ, thì thầm: “Cá lớn, mày muốn bị ta ăn hay muốn được phóng sinh?”
Con cá chép hấp háy miệng nhưng cái đuôi vẫn bất động không phản ứng.
Diệp Ninh nhớ tới hôm qua Diệp Dao dùng ngón tay câu cá, cậu bé đặt ngón trỏ trước miệng con cá, hưng phấn nói: “Mày để ta câu được thì hôm nay ta sẽ không ăn mày nữa.”
Lúc này, trên đầu cầu bé vang lên một giọng nói trầm thấp, một người nam tử trung niên có dáng người đĩnh đạc đứng phía sau Diệp Ninh, hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”
Diệp Ninh trả lời theo bản năng: “Ta đang câu cá.”
“Dùng ngón tay câu cá?”
Nam tử kia không nói lên lời, cuối cùng lắc đầu rời đi.
Diệp Ninh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn theo bóng dáng người nam tử, ai thế nhỉ?
Câu cá bằng ngón tay thất bại, cuối cùng Diệp Ninh đưa ra quyết định hôm nay hắn sẽ ăn con cá này. Cậu bé đứng dậy lặng lẽ xách cá chép đi về phía cấm cung.
Nhưng Diệp Ninh không hề biết, một lời đồn về cậu bé vừa xuất hiện. Có lẽ còn có bàn tay nào đó âm thầm thúc đẩy mà một truyền mười mười truyền trăm, tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp cả cung.
Thế cho nên Diệp Ninh còn chưa đi đến cấm cung đã nghe thấy hai cung nữ đang thầm thì nói chuyện sau hòn núi giả ở một nơi vắng vẻ.
“Ngươi đã nghe nói chưa? Hoàng Thượng nói cửu hoàng tử ngu dốt đần độn, bị Nhàn quý phi nuông chiều đến không ra thể thống gì đó.”
“Thật hay giả thế, chuyện này cũng không thể nói bậy được đâu.”
“Đương nhiên, hôm nay Hoàng Thượng nhìn thấy cửu hoàng tử còn lắc đầu mà, có người tận mắt nhìn thấy sao có thể là giả được?”
“Hoàng Thượng đây là…… Ghét bỏ cửu hoàng tử?”
Sau khi hai cung nữ rời đi, Diệp Ninh ngơ ngác xách con cá đi ra khỏi núi giả, hắn bị…… Phụ hoàng ghét bỏ?
Hắn còn chưa được vào thư phòng, chưa được gặp phụ hoàng mà. Hắn vẫn chưa kịp lớn lên, chưa được phụ hoàng và hoàng huynh thích, đã…… Bị ghét bỏ rồi ư?
Trong cấm cung, Diệp Dao chờ mãi cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh sau hậu viện. Cô bé lập tức buông dâu tây xuống chạy đi xem thử. Ai ngờ vừa tới đã thấy cậu bé hai mắt đỏ hoe, thút tha thút thít, khóc đến nước mắt giàn giụa.
Nhìn thấy Diệp Dao rốt cuộc tiểu Diệp Ninh không nhìn được nữa, ‘oà’ một tiếng khóc nấc lên: “Diệp Dao, ta hu hu làm sao bây giờ? Hu hu ta bị, ta bị phụ hoàng ghét bỏ, hu hu ——”