Lúc Diệp Ninh tới cửa cẩm cung thì đúng lúc thấy ma ma đi ra ngoài tìm mình.
“Cửu hoàng tử, lão nô đang định đi tìm người. Quý phi nương nương đang chờ ngươi về ăn cơm trưa đó.”
Hắn chột dạ, xoa xoa cái bụng nhỏ rồi chạy vào phòng như tên bắn. Bên trong cơm trưa đã được dọn sẵn.
“Con chạy đi đâu thế? Sao mồ hôi mồ kê nhễ nhại ra thế kia?”
Diệp Ninh ăn cá rồi lại đi nhổ cỏ, trên trán cậu bé rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt mặt cũng đỏ bừng, nũng nịu rúc vào ngực Nhàn quý phi
Nhàn quý phi nhéo cái má phúng phính của của cậu bé, lấy khăn tay cẩn thận lau mồ hôi, lại ân cần rửa tay cho hắn xong, lúc này hai mẹ con mới ăn cơm.
Thức ăn trên chiếc bàn dài làm người ta lóa cả mắt, nhưng Diệp Ninh liếc mắt một cái đã phát hiện trên bàn có một bát canh cá vàng rực rỡ!
Hắn nhéo tay áo Nhàn quý phi, năn nỉ: “Mẫu phi, nhi thần muốn ăn cơm chan canh cá.”
Đôi mắt tiểu hài tử sáng lấp lánh, tràn ngập sự hưng phấn và thiếu kiên nhẫn, giọng nói trong trẻo non nớt, làm gì có ai nỡ lòng nào từ chối cậu bé? Huống hồ sức khỏe cửu hoàng tử yếu ớt nên thường xuyên bị chán ăn, bây giờ cậu lại chủ động đòi đồ ăn, đây là chuyện tốt.
Ma ma hầu hạ bên cạnh nghe vấy thì vui mừng ra mặt, thấy nương nương ngầm đồng ý, ma ma nhanh chóng múc cho cậu bé một bát cơm chan canh cá.
Bát canh cá này khác với món cá om dưa Diệp Dao làm, nhưng đều đều là có vị chua mặn, ăn với cơm ngon miệng cực kỳ.
Diệp Ninh bưng bát cơm đầy canh cá, cơm trắng muốt ngập trong nước canh vàng sóng sánh, mùi chua xộc thẳng vào mũi. Cậu bé ăn một muỗng lớn, vị chua hòa quyện hoàn hảo với hạt cơm mềm dẻo.
“Ăn ngon quá! Mẫu phi người cũng mau chan canh thử xem.”
Hương vị thơm ngon này, hắn nhất định phải chia sẻ với mẫu phi. Diệp Ninh tiếc nuối buông chén muỗng xuống, đứng dậy tự mình múc cho Nhàn quý phi một chén cơm chan canh, có canh có thịt còn có đồ ăn.
Dưa chua, thịt cá trộn với nước canh và cơm, không chỉ những thứ này mà còn có cả nấm tươi ngon, giá đỗ trắng mập, cùng những miếng cải thảo giòn ngọt nổi trên bề mặt canh, không chỉ đẹp mà mà ăn còn rất ngon.
Diệp Ninh thậm chí còn vô sự tự thông cuộn cải thảo với miếng cá thấm đẫm nước canh, ăn một miếng to.
Ừm, ngon quá! Mặc dù không ngon bằng đồ Diệp Dao nấu nhưng ăn vẫn rất ngon.
Dáng vẻ tiểu hài tử ăn đến căng phồng má, chuyên tâm ăn cơm trong chén, không hề khó coi chút nào mà ngược lại càng khiến người ta cho rằng cơm cực kỳ ngon.
Nhàn quý phi nhìn con trai ăn ngon miệng cũng không tự chủ được bưng chén lên, nếm thử bát cơm chan canh cá Ninh Nhi tự mình lấy cho nàng, chưa kể cách ăn này quả thực rất ngon.
Sự kết hợp giữa nước súp chua mặn cùng với cơm ngọt thanh tạo nên hương vị khá độc đáo.
Bất tri bất giác, nàng đã ăn non nửa chén.
Diệp Ninh ăn xong một chén lớn, còn muốn ăn thêm chén thứ hai, nhưng bị Nhàn quý phi ngăn lại.
“Ninh Nhi con còn ăn được nữa à? Bình thường nhiều nhất con chỉ ăn được non nửa chén thôi mà.”
“Đương nhiên, con khẳng định còn……” Bỗng nhiên, Diệp Ninh nghiêng nghiêng đầu, sờ sờ bụng, oa một cái ngạc nhiên nói: “Mẫu phi, hình như con hơi no rồi, chắc con chỉ ăn thêm nửa chén nữa thôi, nếu không sẽ no căng mắt.”
Suýt chút nữa thì cậu bé quên mình đã ăn một chén canh lớn ở chỗ Diệp Dao.
Sau khi ăn xong, một cái lão thái y xách theo hòm thuốc đi tới. Cửu hoàng tử thân thể yếu ớt, hàng tháng ông sẽ đến bắt mạch cho cửu hoàng tử.
Nhưng bệnh của hoàng tử đã có từ trong bụng mẹ, sao có thể trị tất gốc trong 3-4 năm.
Nhưng lần này……
Lão thái y vuốt chòm râu trắng của mình, nhướng mày nói: “Mạch tượng Cửu hoàng tử đã ổn định hơn trước rất nhiều, đây là dấu hiệu thể chất của cậu bé đang dần chuyển biến tốt đẹp, xin hỏi gần đây người đã làm gì? Dùng gì?”
“Thật ư?” Nhàn quý phi vui vẻ, gật đầu nói: “Mấy ngày nay thằng bé thích chạy nhảy, ăn uống cũng nhiều hơn trước.”
“Vậy là được, chúc mừng nương nương, chúc mừng cửu hoàng tử.”
Thái y rời đi, Nhàn quý phi ôm khuôn mặt nhỏ đã mũm mĩm hơn mọt chút của Diệp Ninh, vui mừng chảy nước mắt: “Bảo bối Ninh Nhi của ta, trưa mai con muốn ăn cái gì?”
Lần này thái y không kê cho hắn một bao thuốc thuốc lớn, nên Diệp Ninh cũng vui sướиɠ nói: “Cá, nhi thần còn muốn ăn cá!”