Năm 6 tuổi, tiểu công chúa Diệp Dao bị chết đói trong cấm cung. Sau khi chết cô bé may mắn xuyên đến Tu chân giới trở thành một người tu thực. Cô bé vì đồ ăn mà chết, nhưng cũng nhờ đồ ăn mà được nhập đạo. Năm Diệp Dao mười 16 tuổi, lúc đang chuẩn bị đột phá Kim Đan kỳ thì chết ở trong lôi kiếp. Mở mắt ra lần nữa, tiểu công chúa phát hiện mình xuyên về rồi, cô bé trở về lúc trước khi mình chết đói trong cấm cung. Chết đói ư? Tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra trên người một người tu thực đâu nhé! Cỏ dại rập rạp mọc khắp cấm cung? Rừng trúc hẻo lánh không một bóng người? Hồ sen hoang tàn? Thậm chí bồ câu bay qua đỉnh đầu cũng là mỹ thực trong mắt Diệp Dao ! Tiểu công chúa bắt đầu lặng lẽ làm canh cá nấu rau dại, bồ câu măng sợi, gà hầm tâm trúc, nấm mối sốt cay…… Sơ sẩy một cái, mùi hương bay đã bay ra ngoài cấm cung. Ai mà không biết Bát công chúa bị Dạ Lang hoàng đế chán ghét, vừa ra đời đã bị lãng quên ở cấm cung, ngay cả tên cũng lấy một chữ “Dao”. Chỉ là sau này…… Thái Tử: “Cấm cung tĩnh mịch, thường xuyên đi lại cũng không tồi.” Phi tần: “Hôm nay thần thϊếp ăn uống không tốt, không thể cùng Hoàng Thượng dùng bữa.” Thái Hậu: “Cấm cung xa xôi, Hoàng Thượng chớ có sắt đá quá.” Hoàng tử: “Phụ hoàng, con cũng muốn vào cấm cung!” Hoàng đế:???