Chương 112.1

Nói đến thì cậu cũng đã lâu lắm rồi, rất lâu rồi chưa gặp Duy An. Lân trước sinh nhật Duy An, vì cậu đang phải rèn luyện ở những tinh câu khác nên không cách nào trở về đúng hạn được, lúc ấy cậu cũng chỉ có thể gửi món quà mà cậu đã chuẩn bị tốt cho Duy An, nhưng mà một phần món quà khác thì cậu vẫn luôn đặt ở trong tay, muốn chờ đến lúc tự tay giao cho Duy An.

Đô Cáp Nhĩ tinh, Duy An đang mặc tạp đê loay hoay ở trong phòng bếp, Quyên Luật đi ngang qua khẽ liếc mắt vào trong nhìn thấy lập tức trông thấy Duy An trên mặt trên đầu toàn là bột mì, đang bận rộn túi bụi bên trong.

Anh dừng bước lại đi lên trước, "Em đang làm gì vậy?"

Duy An bộp bộp vỗ vỗ tay lên trên tạp đê để lau đi bụi bẩn, sau đó ngẩng đâu nhìn anh trai nói, "Em đang làm quà cho Thương Dậu và các trùng khác, buổi chiều bọn họ sẽ đến."

Quyên Luật ngồi xổm xuống đưa tay xoa xoa bột mì trên chóp mũi cậu cười nói, "Em đang chột dạ đấy à?"

Duy An ngượng ngùng cười cười, cũng không phải là cậu cố ý quên đám Thương Dậu. Bọn họ cũng đã mắng cậu một trận ở trên chung đoan, bây giờ cậu lại làm đô ăn ngon cho bọn họ, đến lúc đó bọn họ chắc sẽ không còn tức giận cậu nữa đâu!

Quyên Luật nhìn đống điểm tâm phía sau Duy An, âm thâm lắc đâu, Duy An thực sự là không có chút khái niệm nào về kỹ thuật nấu ăn của mình!

Thật ra không phải là Duy An không để ý đến kỹ thuật nấu ăn, chỉ là cậu cảm

thấy đã là điểm tâm ngọt, thì đương nhiên phải ngọt thì mới ăn ngon được

Chỉ là cậu thật tình không biết, ngọt trong mắt của cậu là ngọt ngon, còn

trong mắt các trùng khác thì đó chính là ngọt chết người.

Buổi chiều, Duy An nhìn thấy đám Thương Dậu đến thì trước tiên là cực kỳ

ân cân chạy lên ôm bọn họ một cái.

"Đừng tức giận mà." Cậu ôm Thương Dậu rồi lung lay nói.

"Hừ." Thương Dậu mặt không thay đổi xoay mặt đi.

Duy An không từ bỏ nghiêng đâu qua, hai tay ôm lấy mặt mình, chớp chớp

đôi mắt to nói, "Nhìn thấy Duy An đáng yêu như vậy mà anh vẫn còn nhẫn

tâm tức giận sao?"

Thương Dậu đặt một tay lên trên mặt cậu, ngữ khí lãnh khốc nặng nề nói ra

một câu, "Nũng nịu bán manh cũng vô dụng thôi."

Duy An chớp chớp mắt, chạy tới dỗ Khắc Lợi Lạc Xuyên, mãi đến khi cậu nói ra câu kia, "Đừng nóng giận, em đã làm rất nhiều đô ngọt cho các anh... "

Lời còn chưa nói hết thì cậu đã bị Khoa Nhĩ phản ứng nhanh vội che miệng lại, tròng mắt màu vàng óng luôn luôn hoạt bát của Khoa Nhĩ hiếm khi nào nghiêm túc như bây giờ, "Không, em không hê làm gì cả, bọn anh cũng không tức giận."

"Đúng đúng đúng, em không hê làm gì cả, bọn anh không hê tức giận." Nại Mạn, Khắc Lợi Lạc Xuyên vội vàng phụ họa nói.

"Vậy phòng của chúng ta ở đâu?" Thương Dậu trực tiếp hỏi.

"Đi, đi đi, xem thử chỗ ngủ của chúng ta đi." Khắc Lợi Lạc Xuyên đã thông minh hơn nhiều, lập tức nhanh chân đi về phía trước.

Sau khi cấp tốc thay đổi chủ đê, bọn họ vừa nói mấy câu linh tinh, vừa đi vào bên trong, để lại Duy An vẻ mặt mơ hồ đứng tại chỗ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhanh chóng rời khỏi nơi đó xong, đám Thương Dậu nhìn mặt nhau một cái, sau đó đều đồng loạt nhẹ nhàng thở một hơi, vỗ vỗ bộ ngực. May quá, may là đã rời đi.

Ăn điểm tâm Duy An làm, tuyệt đôi là không thể nào!

Chử Nhất vẫn đứng nguyên tại chỗ không đi, lấy món quà mà cậu ta đã chuẩn bị xong ở bên trong không gian ra đặt lên trên tay Duy An, "Cậu làm điểm tâm có nhiều không? Tớ hơi đói bụng."

Duy An nghe thấy cậu ta nói vây, nhanh như chớp cong mắt lên cười, "Có, tớ

làm rất nhiêu đó."

"Có lẽ tớ không ăn được quá nhiêu." Chử Nhất cũng phải phòng hờ trước cho

mình, dù sao thì cậu ta cũng đúng là không thể ăn được quá nhiều đô ngọt,

hơn nữa điểm tâm ngọt mà Duy An làm chắc chắn sẽ ngọt hơn mức bình

thường.

"Không sao đâu, lân này tớ làm một món mới, ăn rất ngon." Duy An vừa nói

vừa đẩy cậu ta vào bên trong, giống như là sợ không chú ý thì cậu ta sẽ chạy

đi vậy.

Thương Dậu và các trùng khác trốn ở một bên nhìn thấy cảnh này, không

khỏi cảm thấy thật là bội phục trước sự dũng cảm của Chủ Nhật.

Không hổ là trùng cái!

Tâm lý và dạ dày đêu cường đại!

Hả?

Đám Thương Dậu đông loạt nhìn về phía Thương Nhan bên cạnh, hình như cậu ta cũng là trùng cái!

Thương Nhan thu tâm mắt lại quay người rời đi. Mặc dù đúng là trùng cái, nhưng cậu ta thật sự không chịu được cái độ ngọt trong bánh mà Duy An làm ra, ăn xong có thể sẽ mất mạng đó.

Đám bạn tụ tập lại với nhau bắt đâu chuyến lữ hành đường dài lân đâu tiên trong cuộc đời của bọn chúng.

Có đám bạn đi cùng, Duy An chơi rất hăng máu, nhiêu lân đám Quyên Phi còn không thể coi chừng nổi cậu.

Tinh câu đâu tiên bọn họ đi là Vân tinh, đó là một tinh câu toàn bộ khắp nơi đêu có những đám mây trôi lơ lửng, có chỗ mây ngưng lại không tan ra, Duy An và các trùng khác ngồi lên trên đám mây rất to cũng không thấy nó tản ra.

Sau đó bọn họ còn đi Phong tinh, đi Cáp tinh, đi Hoa tinh...

Bọn họ dùng hơn nửa năm gân như đi khắp tất cả các tinh câu ở Trùng tộc, mỗi lân đi đến một tinh câu là Duy An sẽ trấn an cho trùng cái ở nơi đó, cùng bọn họ tổ chức ngày lễ đặc biệt trên tinh câu này.

Duy An và đám Thương Dậu còn đồng loạt mặc những bộ quân áo giống như nhau, sáng tạo ra những dáng vẻ thiên hình vạn trạng để chụp ảnh.

Ban đâu, Chủ Nhất và Thương Nhan còn có chút khó chịu, nhưng không bao lâu đã hòa nhập được vào trong đó, thậm chí một vài lúc còn gọi cả các anh trai như Quyên Luật, Quyên Kiêu tham gia vào.

Trên con đường du ngoạn, thỉnh thoảng sẽ có một vài anh trai gia nhập rồi

lại rời đi.

Thỉnh thoảng cũng có vài giai đoạn đặc biệt, Duy An và các trùng khác phải

trở về Tạp Thác tinh để tham gia cuộc thi của học viện.

Còn việc học tập bình thường thì đêu là các anh trai dạy cho bọn họ, trình độ

tri thức này với các anh trai mà nói thì thực sự là dễ như trở bàn tay.

Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt một cái một năm cũng sắp trôi qua, chiến tranh giữa Trùng tộc, Mạt Nhĩ Minh tộc, Thú Tộc và các tộc khác cũng sắp tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Vào năm 3859 ngày mùng 9 tháng 7, Duy An lại lấy được chức vị thủ lĩnh ở học viện Thánh Tư Đế trên Tạp Thác tinh, chỉ khác là lân này, cậu dựa vào năng lực của mình lấy được trong một trận thi đấu cơ giáp, mà không phải giống như hai năm trước, dựa vào sự đáng yêu để lấy được.

"Anh trai, anh nhìn đi." Mang theo huy chương, khuôn mặt Duy An thấm đây mồ hôi, dáng vẻ vui mừng phấn khởi chạy đến trước mặt anh trai cho anh trai nhìn huy chương trước ngực mình.

Khuôn mặt sắc bén của Quyên Từ nhìn thấy cậu chạy về phía anh thì liên thoáng nhu hòa đi mấy phân, anh ngồi xổm người xuống đưa tay ra xoa xoa cái trán và gương mặt đây mồ hôi của cậu, "Ừm, rất lợi hại, huy chương nhìn cũng rất đẹp."

"He he." Duy An đắc ý cười, cúi đâu, thấy thế nào cũng rất yêu thích cái huy chương trước ngực, "Chờ hùng phụ trở về thì đưa cho hùng phụ."

"Yêu thích như vậy mà cũng chấp nhận đưa cho hùng phụ sao?" Quyên Phi chọc chọc mặt của cậu, hơi ghen tỵ hỏi một câu.

"Vâng, sẽ đưa cho hùng phụ." Duy An mặt mày cong cong gật đâu.

"Nhưng mà anh trai cũng muốn thì phải làm sao bây giờ?" Quyên Phi buồn bã ngồi xổm ở trước mặt cậu hỏi.

Duy An cảm thấy khá là khó xử, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cuối cùng đột nhiên

nảy ra một ý tưởng nói, "Sang năm em sẽ cố gắng lấy được huy chương rồi

cho anh trai, có được hay không?"

"Tự tin như vậy sao?" Quyên Phi kinh ngạc.

"Em rất lợi hại." Duy An nhếch cái cằm nhỏ lên nói.

"Được thôi." Quyên Phi mờ ám cười một tiếng, vuốt vuốt đâu của câu, "Vậy

anh sẽ đợi huy chương kế tiếp của em."

"Vâng."

Nhìn cảnh này, Quyên Luật do dự một chút, nhưng vẫn không chống cự nổi

ý nghĩ nội tâm, đi lên phía trước nói, "Anh cũng muốn."

"A?" Duy An kinh ngạc nhìn anh trai, thấy anh trai không nói đùa, mà rất

là nghiêm túc bèn gật đâu một cái, "Vâng, vậy Duy An sẽ cố gắng cố gắng,

tranh thủ câm theo hai cái huy chương cho anh trai."

"Anh cũng muốn." Quyên Từ đột nhiên mở miệng.

Duy An đột nhiên cảm thấy áp lực sâu sắc, sắc mặt có chút trầm trọng, gật đâu một cái, "Em nhớ rồi, em sẽ mang về cho anh trai huy chương"

Nhớ tới mấy anh trai và chị gái khác có lẽ cũng muốn, lân đâu tiên Duy An cảm thấy mình có thật là nhiêu anh trai.

Ở một tinh vực xa xôi, nơi này ngoại trừ ánh sáng hỏa lực thì bên ngoài đêu đen kịt một màu. Các tinh câu trong vũ trụ này đều cách nhau rất là xa, các sinh vật cách nhau ở khoảng cách này ngoại trừ thỉnh thoảng có thể trông thấy một chút điểm lấp lóe ra thì chỉ có thể đối mặt với một màn đen nhánh vô tận.

Vào năm 3859 ngày 23 tháng 8, một tinh vực nằm ở phía trên Thú Tộc, tên là Khách Nạp Hà bị một vùng ánh sáng trắng gân như có thể chiếu rọi toàn bộ vũ trụ chiếm cứ.

Trước đó, không có bất kỳ một chủng tộc nào bao gồm cả đông minh của bọn họ, Mạt Nhĩ Minh tộc có thể ngờ tới được là Thú Tộc sẽ làm ra một hành động điên cuồng như thế.

Trận chiến này bắt nguồn từ năm 3856 ngày 25 tháng 4, tính đến tới hiện tại thì đã trải qua bốn năm, không có bất kỳ một chủng tộc nào biết được, vào thời khắc Thú Vương phát hiện ra mình không thể chiếm được trùng đực thì đã lên cơn điên rồi

Trong cuộc chiến tranh dài đến bốn năm, ông ta đã lặng yên không một tiếng động làm ra một chuyện cực kỳ điên cuồng.

Ông ta khai thác tất cả những địa tâm năng lượng trong các tỉnh câu vừa mới

sinh ra ở Thú Tộc, còn nhân danh nghĩa là mượn vũ khí nghiên cứu phát

minh để lấy ra hơn phân nửa năng lượng và tài nguyên của hơn nửa các tinh

câu thích hợp sinh tôn như quáng tinh và các tinh câu khác tương tự trên Mạt

Nhĩ Minh tộc, Vưu Lạp tộc, Khắc Tháp tộc và các chủng tộc khác.

Vì chờ đợi cái ngày hôm nay, vào ngày mà ông ta tử vong thì sẽ mang theo

vô số sinh mệnh chôn cùng ông ta.

Điên cuồng nhưng vẫn khá là thanh tỉnh, ông ta biết, mỗi một chủng tộc đêu

sẽ giấu những vũ khí hủy diệt giống nhau, đôi mặt với loại vũ khí này, mỗi

người trong bọn họ đêu sẽ có thủ đoạn bảo mệnh của riêng mình.

Cho nên ông ta đã nói dối, lừa gạt toàn bộ Thú Tộc cùng phát điên với ông ta,

sau đó mới nghiên cứu ra một loại vũ khí hủy diệt, hoàn toàn không có một chút tính an toàn nào này.

Kỳ thật ông ta thậm chí còn không muốn buông tha cho chủng tộc của chính mình.

Khi ánh sáng trắng sáng lên, tất cả điểm nhảy vọt không gian đêu bị phong tỏa, đến cả tốc độ quân hạm của Trùng tộc cũng không thể trốn thoát được.

Năng lượng cường đại làm không gian vặn vẹo đến mức mắt trân cũng có thể thấy được, nhiệt độ nóng rực dường như có thể bao trùm lên tất cả.