Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhóc Con May Mắn Ba Tuổi Rưỡi, Sáu Anh Trai Tranh Nhau Sủng

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ngày xửa ngày xưa, có một bà hoàng hậu sinh được một cô con gái. Vì có làn da trắng như tuyết nên đặt tên là Bạch Tuyết…”



Đã 10 giờ 30 tối, Viên Viên đã trải qua một ngày mệt mỏi, nghe vậy ngáp dài một cái, tựa đầu nhỏ vào cánh tay Hà Thanh Thù, nước mắt lưng tròng.

Hà Thanh Thù hoàn toàn không buồn ngủ, bà nhìn con gái đầy cưng chiều, tiếp đó cầm cuốn truyện tranh lên tiếp tục dùng giọng điêu dịu dàng đọc truyện Bạch Tuyết.

Cuốn truyện này vốn dĩ không mới, thậm chí còn hơi cũ, bìa và góc trang có hơi quăn, nhìn một cái là biết ngay thường xuyên có người lật dở xem rất lâu.

Hà Thanh Thù dường như rất quen thuộc với câu chuyện này, giọng đọc không chỉ lưu loát mà còn rất truyền cảm, giống như đã đọc qua nó hàng trăm hàng ngàn lần.

“Trong hai năm qua sau khi em gái mất tích, tối nào mẹ con cũng đọc truyện tranh, ở trong phòng ngủ ở nhà và viện điều dưỡng đều có rất nhiều.”

Cố Tinh Quân đi ra ngoài nghe điện thoại, Cố Quốc Hưng và Cố Minh Sâm không ngủ được nên đứng ở trong sân trò chuyện, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng kể chuyện, Cố Quốc Hưng có chút xúc động quay sang nói với con trai lớn của mình. .

Cố Minh Sâm nghe vậy nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng nhếch lên, cười nói: "Bây giờ em gái đã trở về, cha không cần phải ngày ngày nghe truyện cổ tích nữa, những cuốn sách đó cuối cùng cũng được sử dụng rồi.”

Cố Quốc Hưng nghe con trai nói như vậy cũng cười theo, gật đầu đồng ý nói: "Con nói đúng! Sau này mẹ con sẽ rất bận rộn!"

Hai cha con đang ngồi trong sân trò chuyện cười nói vui vẻ, Viên Viên đang ở trong phòng nghe chuyện đã ngủ thϊếp đi.

Hà Thanh Thù lo lắng nghe tiếng thở đều đặn của con gái, cẩn thận đặt cuốn truyện tranh về lại đầu giường rồi cũng nằm xuống, mỉm cười ôm cô nhóc nhắm mắt lại.



Đêm đó, Hà Thanh Thù, người đêm nào cũng ngủ không yên ổn đã có một giấc ngủ ngon sau hai năm, ở trong giấc mơ còn thấy con gái đang vui vẻ chơi đùa.

Sau khi tỉnh lại, bà lập tức đứng dậy đi xem Viên Viên, sau khi phát hiện người cô nhóc đang ngủ say bên cạnh mình thì ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Con ngủ thêm chút nữa đi, mẹ đi chuẩn bị bữa sáng cho con.”

Hà Thanh Thù nhìn con gái đang ngủ ngon lành, không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ gò má trắng nõn mềm mại của cô nhóc, sau đó ôm cô nhóc vào lòng, xuống giường rón rén đi vào phòng vệ sinh rửa mặt..

Hà Thanh Thù trước đây chưa bao giờ dậy sớm, cho dù ngủ đủ giấc cũng sẽ ép mình tiếp tục nhắm mắt ngủ, hy vọng mình vĩnh viễn bị tê liệt ở trong giấc mộng.

Vì thế ngày nào y tá cũng đến giục bà thức dậy, bà thường không ăn sáng nhịn đói tới tận trưa.

Hôm nay, bà không chỉ chủ động thức dậy lúc bảy giờ mà còn sẵn sàng thể hiện tài nấu nướng của mình. Bà đã đích thân xuống bếp chuẩn bị một bữa sáng phong phú cho con gái nếm thử tay nghề của mình!

Hà Thanh Thù nghĩ tới việc lát nữa con gái thức dậy sẽ ăn bữa sáng do chính mình làm thì tâm trạng càng vui vẻ, bà nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh.

Lúc bà cầm chiếc ly thủy tinh lên lấy nước, theo thói quen ngẩng đầu nhìn gương, giây tiếp theo không khỏi hét lên một tiếng, ngay cả cốc bằng gốm cũng rơi xuống đất.

“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tiếng rơi vỡ của chiếc cốc cùng với tiếng kêu sợ hãi truyền vào tai những người ở trong sân, Cố Tinh quân đang gọi điện thoại với người đại diện chuẩn bị xin phép đoàn phim nghỉ phép hai ngày, lập tức cất điện thoại di động vọt tới cửa, vừa đập cửa vừa hét lớn.

Bởi vì trong phòng có mẹ với em gái, cho nên một người đàn ông trưởng thành không thích hợp để xông vào, Cố Tinh Quân lập tức kéo một người y tá ở bên cạnh tới để cô ấy đi vào kiểm tra.

“Cậu hai đừng sốt ruột, tôi lập tức đi vào kiểm tra, mốt lát nữa sẽ ra ngoài nói cho cậu biết!”

Tâm lý của Hà Thanh Thù không được ổn định, sợ bà sống một mình xảy ra chuyện gì đó nên nữ y tá cũng có chìa khóa, khi nghe thấy tiếng hét chói tai trong phòng, nữ y tá cũng không dám lo là, lấy chìa khóa mở cửa xông vào.

“Tôi… Mặt của tôi…”

Y tá dựa theo tiếng động đi vào nhà vệ sinh, thấy Hà Thanh Thù đang đứng ở trước gương, ôm mặt nói những lời này.

"Bà Cố, mặt bà bị sao vậy? Có phải bị dị ứng không? Có muốn tôi mời bác sĩ Triệu qua xem giúp bà không? "



Y tá nhìn thấy Hà Thanh Thù che mặt, cho rằng vết sẹo trên mặt lại xuất hiện vấn đề giống như dị ứng, cô ấy lo lắng che mặt không tốt, vì thế tiến lên cẩn thận mở tay bà ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »