Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nguyễn Tiểu Anh: 17t, cao 1m58, sắp về Việt Nam học lớp 11 cùng em trai song sinh Vương Hoàng Thiên: 17t, cao 1m78, em trai song sinh của Tiểu Anh Tuy hai người là chị em sinh đôi, cha mẹ cũng không l …
Xem Thêm

Chương 5
Tiểu Anh ngáp dài ngáp ngắn chờ chờ đợi đợi mà chờ hoài chã nghe câu gì hết. Chỉ là người ta đang suy nghĩ câu trả lời đó thôi, có điều suy nghĩ hơi bị nhanh thôi à

Từ phía ngoài, cánh cửa đột nhiên mở ra. Thò vào trong chính là cái đầu vô duyên của Thiên Ân. Chàng ta chỉ là vào trong đây hóng chuyện thôi mà. Chỉ có điều là trong đây...

_Hai người biểu diễn kịch câm cơ à

*bẹp* - Bé dép thân yêu đang yên vị trên mặt Thiên Ân, mặt anh tối sầm luôn rồi (dép trong nhà còn đỡ đó, giày cao gót là tiêu gương mặt sáng ngời luôn rồi)

_Anh biến ra khỏi phòng tôi ngay. Ngay ngay ngay

Tiểu Anh quăng dép xong vẫn không ngừng la hét. Cô đã không ưa mặt anh rồi mà Thiên Ân cứ ám cô hoài thế cơ. Lại còn vào phòng người ta mà không thèm gõ cửa nữa cơ. Tiểu Anh cóc thèm ưa nhá

_Tôi không thèm đấy, cô làm được gì tôi nào

Thiên Ân chống tay nhìn cô đầy hách dịch. Tiểu Anh cóc sợ nhá, cô dùng dũng bưới tới gần Thiên Ân. Khi độ cao tầm gần 1m, đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn vô thức được nâng lên mà đá vào bụng anh một phát. Thiên Ân văng ra xa xa...

_Biến nhá

*rầm*

Tiểu Anh xua xua tay rồi đóng sầm cửa lại một cách "siêu nhẹ nhàng". Còn Thiên Ân ở ngoài cũng đập cửa thô bạo không kém. Đương nhiên là anh rất ức chế khi bị người khác đối xử như thế này rồi.

_Cô quá đáng lắm, có cần nặng tay đến vậy không chứ.

_Ai nặng tay hồi nào. Tôi đá bằng chân cơ mà

Tiểu Anh ở bên trong vẫn chu mỏ mà cãi lại. Cô là ai chứ, trước giờ có chịu nhường nhịn ai bao giờ đâu. Còn Thiên Ân phía bên ngoài cửa cười nhếch môi lên mà nói vọng vào trong

_Em coi chừng tôi (không phải cô sao ta)

_Sợ quá cơ. Plè

Trong khi hai người kia đang chí choé cãi nhau thì Thanh Thanh ngồi trong phòng bỗng dưng phì cười. Chẳng ai biết nhỏ cười vì điều gì. Có thể vì Tiểu Anh, vì Thiên Ân, hoặc là cái gì đó mà chã ai biết cả. Nhưng mà nhìn thấy Thanh Thanh cười, bây giờ tới mặt cô ngờ nghệch ra đây này

_Em cười cái gì cơ

_... - Một khoảng im lặng kéo dài không có hồi kết

-------Tôi là đường phân cách bay tới trường học------

3 tháng trước Thiên Ân chạy xe moto đến trường thì bị tai nạn nhẹ nhẹ nên từ đó về sau cứ vác xe đạp tới trường cho nó an lành. Bởi vậy 4 đứa leo lên 2 cái xe lon ton đi học. Chỉ có mỗi Thanh Thanh nhà ta là không biết đạp xe thôi. Với lại để con gái đạp cũng tội cộng thêm hai nàng mặc váy nên hai chàng ta đành chở cô nàng đến trường thôi. Tiểu Anh thì lại không an tâm khi để Thanh Thanh ngồi trên xe Thiên Ân nên đành ngồi chung xe với anh thế thôi

Cuối cùng cũng an toàn đến trường học rồi

Vừa đi về lớp học, Tiểu Anh và Hoàng Thiên tỏ ra vô cùng thân thiết. Khi vừa tới trước cửa lớp, cả 4 người đều khựng lại. Hoàng Thiên vuốt tóc cô cho gọn gàng rồi cúi người xuống ngắm nhìn gương mặt đằng sau chiếc mắt kính xinh xắn. Sau khi tất cả đã ổn hết, Hoàng Thiên tự do lôi cô ngồi vào bàn mình rồi cậu cùng Thiên Ân xuống bàn dưới (nhường bàn cho hai nàng mà)

Hàng chục con mắt từ khoảnh khắc đầu tiên gặp cô đã mở to hết cỡ luôn. Giới trẻ bây giờ nắm bắt thông tin nhanh lắm nên vấn đề Tiểu Anh và Hoàng Thiên là một đôi đang rất được nghi vấn ở đây. Đừng nhìn cô nhiều như vậy, cô không có quen a

Nhìn Tiểu Anh nheo mắt khó chịu, Hoàng Thiên cũng không nhịn được mà lên tiếng

_Cô ấy là bạn gái của tao. Nhìn đủ chưa hả. Tụi bây nhìn thêm phát nữa là tao móc hết mắt luôn bây giờ

Chớp chớp chớp.Tiểu Anh chớp mắt 3 lần nhìn cậu đầy nghi vấn. Cô nhớ lúc còn bên Nhật cô dạy dỗ em trai mình tốt lắm mà. Tự dưng bây giờ ăn nói khủng bố như thế, Tiểu Anh không biết có phải do tên Thiên Ân khó ưa kia không

Bởi vậy hiện tại Tiểu Anh liếc nhìn Thiên Ân với ánh mắt thiện cảm vô cùng. Anh càng nhìn cô càng không hiểu lý do gì hết trơn á. Nhưng mà cái nhìn đầy thiện ý như vậy làm anh không thể không lên tiếng

_Nhìn hoài rớt con mắt ra bây giờ

"Đấy, thấy không. Đã bảo là em trai ngoan của mình bị lây từ tên này mà. Đúng thật là..." (mọi người cũng biết câu này của ai suy nghĩ mà nhỉ)

Thiên Ân vừa nói câu đấy lại vừa nhe răng ra cười làm cô càng nhìn lại càng không ưa tí tẹo nào. Gai mắt lắm cơ á

_Cười nữa đi. Cười hồi rụng răng luôn bây giờ

Cô cũng có vừa đâu mà bảo người ta. Coi chừng Hoàng Thiên học thói từ chị mình ấy chứ. Nhưng mà hiện tại bé Thanh Thanh đang xoay xuống hóng mọi người nói chuyện và nhìn sâu vào trong nụ cười Thiên Ân. Nụ cười ấy thật sự rất đẹp mà

Thêm Bình Luận