Chương 21
Nó nhìn hắn, chớp chớp mắt.
“tại sao chứ?” nó thắc mắc.
Hắn quay đi tránh đôi mắt đó, hắn lưỡng lự không biết có nên nói cho nó biết hay không ? Nhưng có lẽ chưa đến lúc. Bây giờ hắn chưa chắc chắn.
Hít một hơi, hắn quay lại , xoa đầu nó, cười nói.
“bây giờ không nói được. Chừng nào thích hợp anh sẽ nói!!!”
Rồi hắn bước đi * xin lỗi em! Chuyện của ĐĂNG anh không thể nói được! Cậu ấy…*
“ĐỨNG LẠI!”
Tiếng hét làm đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“you mà không nói thì tui xử you đó!!!! Nói không?!” nó hai tay chống nạnh, hăm dọa.
“HA HA HA !!!! em đòi xử anh sao?” hắn ôm bụng cười.
“thách tui à?” nó xắn tay áo lên , tiến về phía hắn.
“vậy bắt được anh trước đi hẳn nói!!” rồi hắn bỏ chạy.
Nhưng hắn đã lầm, nó chạy nhanh hơn hắn tưởng. Vì từ nhỏ nó đã là một đứa phá phách trong trường, nên nó thường phải “chạy nước rút” để trốn giám thị. Vì vậy mà level chạy của nó giờ thuộc hàng siêu cấp.
“a ha ha!!!! Bắt được rồi nhé!!!” nó nhảy lên , chụp được hắn.
Bị nó đẩy, hắn té xuống, dẫn đến tình trạng bây giờ nó đang đè lên người hắn.
Hắn nhìn thẳng vào mắt nó, mỉm cười, nụ cười như cái ngày lần đầu tiên nó gặp hắn, nụ cười như tỏa sáng.
“bây giờ thì em định làm gì anh?” hắn nói nhẹ tênh.
Nó đứng hình, nhìn hắn, tim bỗng đập thình thịch, não đình trệ khi gương mặt hắn cứ tiến gần gương mặt nó.
Hắn tính hôn nó sao? Sao nó không chống đối? sao nó lại có cảm giác muốn hắn làm vậy? sao nó lại im lặng?
Hàng vạn câu hỏi được nó đưa ra, trong khi gương mặt hắn càng lúc càng gần.
Nó muốn gì đây? Chẳng phải đã tự nhủ là bản thân không xứng với hắn sao? Nó muốn gì?
Nó không biết, hoàn toàn không biết, nó nhắm chặt mắt lại.
Hắn cười ,“ngốc!” rồi hôn vào trán nó.
Hắn đứng dậy, bước đi trên đồng cỏ bao la.
Nó vẫn ngồi đó, mặt nó đỏ bừng, tim không ngừng đập loạn xạ, cảm giác hụt hẫng bao trùm nó.
Nó liền lắc đầu, nó muốn hắn kiss nó tới vậy sao?
“ chuẩn bị đi! Anh đưa em về!” hắn ngoảnh mặt lại, nói.
“à… ờ!!!” nó mấp máy môi.
Rồi như một đứa con nít, nó vụng về chạy theo hắn.
Chiều xuống, mặt trời như nhuộm cho đồng cỏ một màu cam quyến rũ! Bao trùm lên hai người bằng những tia nắng ấm áp.
Trong hắn và nó, đều đang len lỏi một cảm xúc không tên.
………………
Tại nhà nó,
“cảm ơn you vì chuyến picnic!” nó nói.
“ không , phải là anh cảm ơn em mới đúng! Vì đã cùng anh mừng sinh nhật của mẹ!” hắn nhẹ nhàng.
“à!! Còn một thứ nữa!!!!” nó nói rồi nhón chân, hôn vào má hắn.
“cảm ơn vì đã giúp đỡ tui trong thời gian qua!!!” nó nói nhanh rồi chạy vào trong nhà, che đi gương mặt đỏ như gấc.
Đóng cửa lại, tim nó vẫn đập loạn xạ, nó đưa tay lên sờ môi mình, nó vừa làm gì vậy chứ?
Nó chắc chắn câu nó vừa nói chỉ là cái cớ, thật ra nó chỉ muốn hôn hắn.
Nó thích hắn rồi sao? Nó cười, nó thích hắn, đúng! Nó thích hắn.
Nhưng nụ cười đó nhanh chóng chìm trong nước mắt, nó không có quyền thích hắn, mọi chuyện đã đi quá xa rồi. Nó phải làm sao đây?
………….
Hai tháng sau, cuối cùng kì thi HKI cũng kết thúc.
Đi thi về, nó thả mình xuống giường.
“aaa!!!!! Ha ha ha!!! Ngày thi cuối cùng cũng xong. Ta tha hồ mà ăn chơi!!! Ha ha!!!!” nó phấn khích, hét lớn, lăn qua lăn lại trên giường
“Oh wait til’ I do what I do
Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)
Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)..." điện thoại nó reo lên
“alo!”
“hôm nay em thi được không? ” là hắn.
“hô hô!! Tui nói không được you tin không?” nó nham nhở.
“Vậy sao?” Hắn cười nhẹ.
“à!! You có đi chơi với lớp tui không? Lớp tui tổ chức đi cắm trại ở biển? đi không? Tui đặt chỗ cho!!!” nó dồn dập.
“ em đi thì anh đi!”
“vậy là đi!” nó cười tươi.
“ừm!”
“ok!!! Chuẩn bị đi!! Mai là khởi hành!!!”
“hẹn ngày mai gặp lại!” hắn nói rồi cúp máy.
Nó tiếp tục tận hưỡng cái cảm giác lăn qua lăn lại trên giường ( các nàng làm thử đi. Vui lắm!! :>>> Nhưng nên chắc là lúc đó trong phòng không có ai. Chứ để ai thấy mất công người ta đưa vô viện thì khổ! :v)
Oa!! Nó mong tới mai quá. Ngày mai mau tới đi. Cho nó được đi chơi nữa, nó thích biển lắm.
Nó ngủ thϊếp đi với sự hào hứng trong lòng. Không biết rằng ngày mai sẽ có một bất ngờ lớn cho nó.