Chương 1
Giới thiệu nhân vật:Nó: DƯƠNG TINH MY, 17 tuổi.
+ Ngoại hình: nổi bật với đôi mắt màu nâu , mái tóc xù tinh nghịch và gương mặt nhỏ nhắn cùng làn da trắng.
+ Học lực: trung bình ( cứ nằm giữa ranh giới của học sinh yếu và học sinh trung bình).
+ Tính tình: hòa đồng , nhí nhảnh. Nhưng có một chuyện xảy ra trong quá khứ khiến nó mãi bị ám ảnh, và luôn cho rằng mình không xứng đáng để đón nhận tình cảm của bất kỳ người con trai nào. (chuyện gì con Au sẽ bật mí sau nha)
Hắn: HOÀNG MINH QUÂN, 18 tuổi. (Do hoàn cảnh nên học trễ, chứ không phải ở lại lớp)
+ Ngoại hình: mạnh mẽ với làn da mật ong rám nắng cộng thêm nụ cười lãng tử, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm bao nhiêu cô gái nguyện chết vì hắn!
+ Tính tình: có một chút lạnh lùng , nhưng lại rất ấm áp.
+ Level đánh đấm: LEVEL MAX.
❌HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT MINH HỌA❌ :)))
-----------Vào truyện--------------
"Ashhhh! Thiệt là ức chế hết sức mà!"
Nó vừa đi vừa hét lớn, không những vậy còn dậm chân xuống đất nữa.
Nó bực mình như vậy vì lúc nãy nó chơi oẳn tù tì với anh trai bị thua, thế là nó phải đi mua kem giữa tiết trời oi bức vậy! Mà nhiêu đó làm sao đủ làm nó tức bằng việc đi tới đâu cũng hết kem, phải đi xa thật xa mới có kem.
"Ủa? Gì vậy ta?" nó thốt lên khi tới bãi đất trống.
Nó thấy một bên gồm mười mấy tên sát khí đằng đằng, một bên là một người con trai trông ngầu cực kì với nón lưỡi trai. . . rồi gì đây, body cực đẹp nữa.
"Wow" nó trầm trồ , ngắm mĩ nhân ...lộn...mĩ nam.
"Đánh chết nó cho tao!!!!!!" giọng một thằng con trai vang lên.
Rồi tiếp đó, mười tên khác lao lên. Chúng đều có chung mục tiêu là người con trai đội nón lưỡi trai đứng trước mặt.
Người con trai đó nhếch mép, cuộc chiến bắt đầu.
Cứ ngỡ sẽ như bao cuộc chiến khác, chỉ có đánh là xong.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy , lý trí và lương tâm nó lại xung đột.
Lương tâm: "Hãy ra cản lại đi! "anh ấy" chỉ có một mình làm sao đánh lại được !"
Nó: "Đúng! Phải lao ra!"
Lý trí:"Lao ra làm gì! Ngồi đây coi phim không phải sướиɠ hơn sao? Hắn đâu phải bạn bè gì đâu?"
Nó: "Đúng! Không quen giúp làm gì?"
Lương tâm: "Giúp!"
Lý trí: "Không giúp!"
Lương tâm: "giúp!"
Lý trí: "không giúp!"
.............
Cuộc "tranh luận" xảy ra trong 1/100 giây. Não của nó tổng hợp kết quả, truyền kết quả xuống chân . . . nó lao ra đứng giữa hai bên. ~> lương tâm thắng.
"Có công an tới kìa!!!!!!!" nó hét lớn , giọng hơi run run, nhắm mắt lại.
Cứ tưởng nghe hai từ vĩ đại " công an", tụi kia sẽ chạy tán loạn. Nhưng người tính đâu bằng trời tính.
1s....2s....3s....trôi qua....
"Mày là ai?" câu hỏi xanh rờn của tên đại ca ném cho nó.
*Chết! tụi nó không sợ sao? Mình chơi ngu rồi!!!!*-nó nghĩ.
" Hì hì!!!! Hình. . . hình như mình nhìn lộn. . . có người mặc đồ màu xanh tưởng công an. . . thôi! Các bạn tiếp tục " chơi" thong thả nha! Mình đi đây!" nó cười ngố rồi nhanh chóng chạy lẹ ra khỏi đó.
" Chắc con nhỏ đó là bạn của thằng kia! Đánh nó luôn cho tao!!" tên đại ca thét lớn.
"Hử?" nó ngố mặt ra, rồi nhận ra đang có mấy thằng đang lao tới chỗ của mình, nó ngồi xuống ôm đầu lại, nhưng khổ một điều là nó đang mặc váy ngắn nên ngồi không được , vì vậy nó quỳ xuống luôn! Nhìn vào tưởng nó đang quỳ xin tha mạng.