Mọi thủ tục sang Anh đã được Hàn Dương chuẩn bị sẵn nên rất nhanh đã đến lúc xuất cảnh. Anh cần phải đưa con đi qua đó càng sớm càng tốt.
Một ngày trước khi bay. Hàn Dương nói với Bạch Nguyên.
“Cô lựa lời nói với con bé!”
“Tôi biết rồi!”
Bạch Nguyên biết, ở trong lúc này, việc quan trọng là cùng lo cho sức khỏe của Tiểu Ninh. Những việc khác, từ từ rồi hẳn tính. Tránh cho con gái bé nhỏ của cô những cú sốc ảnh hưởng xấu đến sức khỏe.
Đêm đó, Bach Nguyên đã nói chuyện với Tiểu Ninh. Cô vừa lột vỏ quả cam bỏ vào đĩa cho con vừa nhìn con bé.
“Tiểu Ninh, mẹ được cơ quan cử sang Anh tu nghiệp năm năm. Thời gian ở bên đó lâu nên mẹ sẽ đưa con theo!”
“Đi Anh ạ?”
“Ừ, qua Anh. Sang bên đó, cơ hội học tập của con cũng tốt hơn!”
Tốt hơn ư? Thực lòng mà nói, nó vẫn thích học ở đây hơn. Ở quê, dẫu gì bạn bè cũng thân quen, tiếng nói cũng thân quen, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên mà diễn biến. Qua Anh rồi, liệu nó có học tốt thật không? Mà quan trọng, nó có gặp Lục Minh, cùng cậu ấy chung đôi trên chiếc xe đạp cũ? Đối với nó, nó không cần tốt xấu, nó chỉ cần nơi nào có Lục Minh ở bên.
“Khi nào thì đi ạ?”
“Ngày mai. Lẽ ra đi trước đó, nhưng vì con sốt nên đã lùi lại năm ngày!”
Năm ngày?
Là ngày hẹn về của Lục Minh! Nó định nói mẹ chậm lại thêm cho nó một vài ngày nữa thì đã nghe tiếng mẹ nói tiếp.
“Mẹ đã đổi vé bay hai lần rồi! Lần này là lần chót! Với lại…trường bên ấy cũng đang giục mẹ sang gấp!”
Sang gấp ư? Nói vậy thì cơ hội để chờ Lục Minh về cũng không còn nữa! Nó cứ thế này mà đi ư?
Mãi suy nghĩ, Tiểu Ninh lại rơi vào im lặng. Bạch Nguyên ngồi xuống cạnh cô con gái nhỏ.
“Không phải Lục Minh cũng có ý định du học ở Anh sao? Hai đứa rồi sẽ gặp nhau và biết đâu còn học chung một trường nữa!”
“…”
“Con chỉ là tạm thời đi trước thằng bé thôi! Rồi sẽ sớm gặp lại nhau ở Anh thôi mà!”
Sợ con gái buồn nghĩ không thông Bạch Nguyên vừa lựa lời nói với con, vừa cười hì hì trấn an nó: Không có việc gì phải lo.
Đó là cái lí của người lớn. Tiểu Ninh không dám cãi mẹ. Nó biết, con cái thì phải ở bên ba mẹ. Ba mẹ ở đâu, con cái sẽ ở đó cũng giống như Hạo Kỳ vậy. Mỗi năm một trường vì ba mẹ là dân công trình làm ăn ở tứ phương.
Nhưng sao trong lòng nó nhói đau. Mà chính xác hơn là chỗ ngực trái nơi có con tim đang đau mới đúng. Nó lén đưa bàn tay nhỏ áp lên bên trái ngực nơi có trái tim đang đập những nhịp rất đau.
Đi với mẹ là đồng nghĩa với việc xa Lục Minh. Nó chỉ có một con đường chọn duy nhất đó.
Xa Lục Minh!
Ba từ gọi lên nghe nhẹ nhàng, thuận miệng. Nhưng khiến trái tim nhỏ của nó đau không thở nổi.
“Lục Minh! Lục Minh ơi!”
Sau hai tiếng gọi thầm, Tiểu Ninh cúi đầu chôn khuôn mặt nhỏ lên lên bàn tay đang kê ở dầu gối. Khóe mắt nó đã có dòng nước theo đó chảy ra. Từng hạt, từng hạt. Rồi từng dòng, từng dòng lăn dài trên hai bên má.
Bạch Nguyên biết con khóc. Cô cũng khóc. Cô nhích xác lại gần con. Ôm lấy cơ thể manh mai của con bé đang vì chèn ép tiếng thổn thức mà không ngừng run lên.
Bạch Nguyên đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ con gái. Cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho con. Nước mắt con bé theo đó lại càng chảy nhiều hơn. Cô xót xa vừa lau cho nó vừa mếu máo theo con.
“Con đừng khóc! Mẹ hứa sẽ cho con học chung trường với Lục Minh! Chỉ cần qua đó rồi, thằng bé học ở đâu mẹ sẽ xin con theo học ở đó! Con chịu không?”
Tiếng của mẹ như gió thoảng bay qua tai Tiểu Ninh.
Bởi, đầu óc nó đang mãi lo sợ việc ra đi mà không gặp được Lục Minh. Đã vội bay về nơi nào đó để tìm gặp cậu ấy. Gặp lại người con trai mà nó đang thầm nhớ. Để nói với chàng trai ấy rằng: Cậu mãi là người tớ thích! Thích đến sâu đậm dù ở tuổi mười lăm. Và sẽ mãi thích cậu cho đến cuối đời! Nó tin con tim nó sẽ rất mực thủy chung! Vì ở đó đã khắc sâu và lấp đầy một hình bóng.
Mà lúc này, người đang ở ngoài thủ đô kia, lòng dạ cũng bồi hồi khôn tả. Lục Minh tựa cửa nhìn ra khoảng trời rộng đang dần nhuốm đỏ sắc màu hoàng hôn. Chưa bao giờ Lục Minh thấy cõi lòng trống trải, quạnh hiu như lúc này! Cậu chợt thấy buồn và thấy nhớ. Nhớ cô bé nhỏ có đôi mắt đen tròn với mái tóc dài phủ kín cả bờ vai gầy mảnh. Nhớ tiếng cô cười. Nhớ lời cô nói. Cậu vọng nỗi lòng mình vào ngoài kia.
Tiểu Ninh, anh nhớ em!
Cơn gió chiều đô thành nhè nhẹ. Lục Minh muốn nhờ cơn gió ấy giúp mình chuyển lời đến cô gái nhỏ mà cậu yêu: Gió ơi, xin hãy mang nhanh câu: ‘Lục Minh nhớ em!’ về bên Tiểu Ninh nhé!
Bạch Nguyên sau một ngày dùng lời ngon tiếng ngọt để thuyết phục con gái. Cuối cùng cô cũng được cái gật đầu của con. Cô mừng mà chảy dài cả nước mắt. Cô ôm chặt lấy con. Hôn lên tóc, lên trán và ở cả gương mặt nhỏ còn nhợt nhạt sau cơn sốt của con gái nữa.
Sau đó, Bạch Nguyên lặng lẽ thu xếp hành lí của hai mẹ con vào chiếc vali. Hàn Dương sau khi bàn chút công việc ở nhà Lục Hùng. Anh sang bên nhà con gái nhỏ.
“Đem cái gì cần thôi! Qua đó sẽ mua!”
Thoáng thấy Bạch Nguyên nhồi nhét cả mớ vào vali, Hàn Dương đã nói như vậy.
Sáng hôm sau, Bạch Nguyên và Hàn Dương đưa Tiểu Ninh đi như dự định. Chiếc chuyên cơ rùng mình cất cánh. Tiếng động cơ ở đôi cánh như xé toạc vào không trung. Lúc máy bay bay qua đỉnh cảng, hòa vào đường bay đến một đất nước xa xôi, Tiểu Ninh đã bật khóc.
Lục Minh, tớ xin lỗi cậu!
Ở ngôi nhà nhỏ thân yêu, một người cũng đã vội về sau năm ngày xa cách.
Xe dừng lại trước cổng nhà đã khóa kĩ. Cánh cổng im lìm ngăn cách hai thế giới riêng. Bên ngoài lạnh lùng mặc kệ dòng người qua lại có ồn ào bao nhiêu. Bên trong cũng quạnh quẽ, thiếu hơi người đến hoang lạnh.
Một dự cảm chẳng lành xông thẳng vào tim. Lục Minh vươn mình trèo qua cánh cổng. Hấp tấp phóng thẳng lên bậc thềm bỏ qua chiếc cấp đã lạnh tanh.
Cậu đưa tay kéo cánh cửa nhà. Cánh cửa vẫn lặng im như cũ. Một nỗi sợ mơ hồ kéo căng cơn giận vô cớ của Lục Minh. Cậu điên tiết đấm liên tiếp vào cánh cửa. Để rồi sau đó bị sự thật phũ phàng hút hết sức lực của chàng trai tuổi mười bảy khiến cơ thể đổ gục xuống hiên nhà.
Trong ánh mắt, tầm nhìn xung quanh dần mờ mờ ảo ảo. Nước mặt đã nhạt nhòa che khuất phía trời trong. Trước khi chìm vào cõi mộng, Lục Minh ngước mắt nhìn trời gọi nốt chút sức lực cuối cùng.
“Tiểu Ninh, em ở đâu?”
Sáng nay, ba đã gọi điện báo cho cậu một tin: Tiểu Ninh đã theo mẹ đến một nơi xa rồi!