Chương 10 đương nhiên là tôi có thể nói chuyện

Trước cửa phòng 402

Phóng viên bao vây kín cửa "cạch"tiếng mở cửa một cô gái tầm khoản 16,17tuổi bước ra các phóng viên chen nhau nhìn vào trong phòng nhưng không thấy ai,một phóng viên đột nhiên lên tiếng nói,

" gì đây nghe bảo rằng có tin cực sót nên mới đến đây xem thử xem ra là tin tức không đáng tin"

"Tôi đã nhận được tin nhắn nặc danh nên mới đến đây"

"tôi cũng vậy"

"Tôi cũng nhận được tin nhắn đó" ,Các phóng viên khác cũng lần lượt lên tiếng

Không thể nào rõ ràng anh ta đã uống hết ly rượu có bỏ thuốc hơn nữa phục vụ còn đưa anh ta lên phòng nghỉ sao lại không có trong đó được, chẳng lẽ thuốc không đủ mạnh đối với anh ta nên đã rời đi? Hừ Lần này xem như anh gặp may ,lần sau không có may mắn vậy nua đâu ,Hàn lăng nghiến răng nói sau đó bỏ đi

Cậu lúc này vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy người nằm bên cạnh khiến cậu không khỏi giật mình

Người phụ nữ này không phải người lần trước sao,cậu nghĩ thầm

Hàn thiên ơi hàn thiên sao mày lại làm chuyện này với người ta chứ đã vậy người ta còn không thể nói được.cậu đang thấy tội lỗi và xấu hổ

Cô vừa tỉnh dậy mở mắt ra thì thấy cậu ngồi với vẻ mặt tội lỗi

Cậu thấy cô tỉnh dậy thì ấp a ấp úng nói

"Chuyện...chuyện đó... Tôi... "Cậu khong dám nhìn vào mắt cô mà cúi đầu nói

" chuyện đó là chuyện gì ?"Cô ghé sát vào tai cậu trêu ghẹo hỏi

nghe cô hỏi cậu kinh ngạc nhìn cô

thì ra là cô có thể nói được cậu nghĩ thầm .

"đương nhiên tôi có thể nói chuyện"thấy cậu khong trả lời cô nói

" sao lại biết tôi đang nghĩ gì ?" cậu kinh ngạc nhìn cô

chỉ cần liếc mắt một cái liền biết cậu đang nghĩ gì cô nghĩ thầm