Chương 8

Đồng phục của người hầu có cổ áo cao, che kín mít chỗ đó.

Vưu Di An không ngửi thấy mùi hương tin tức tố của Nặc Á, nhưng với công nghệ phát triển như hiện nay, việc ức chế tin tức tố là điều rất đơn giản.

Cho dù Thời Thanh nói là sự thật, cậu ta cũng không tin mình sẽ thua một người như vậy.

Cậu ta là Vưu Di An. Tạp Lạc Tư, Omega cấp S duy nhất trong nhà, ai có bản lĩnh khiến cậu ta phải gả cho một lão già?

Vưu Di An cười lạnh một tiếng, nói với Nặc Á: "Cậu đi cùng tôi."

*

Đến nhà ăn, cậu ta phát hiện Lâm Tái cũng ở đó, vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ.

Lâm Tái chậm rãi liếc nhìn cậu ta, hai người chạm mắt nhau, Vưu Di An biết cậu ấy cũng đã nghe thấy tiếng lòng của Thời Thanh sáng nay.

Còn thủ phạm lúc này tuy mặt không biểu cảm nhưng không hiểu sao lại có cảm giác đang rất nhanh phết mứt lên bánh mì nướng.

Vưu Di An thử mở miệng, quả nhiên chỉ cần là vấn đề liên quan đến tiếng lòng, trước mặt Thời Thanh đều không thể lên tiếng.

Cậu ta đành phải cố ý lên giọng một chút: "Nặc Á, lấy cho tôi một ly sữa."

Nghe thấy tên Nặc Á, quả nhiên Thời Thanh ngẩng đầu lên.

Vưu Di An vốn định nghe thêm vài câu phàn nàn của Thời Thanh, xem có thông tin hữu ích nào không.

Ai ngờ Thời Thanh chỉ liếc nhìn Nặc Á một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn không có gì biểu cảm.

Nhưng tiếng lòng của cậu lại vang lên như điệu nhạc khiêu vũ ở quảng trường Thánh đường, đầy ám ảnh.

[Y Lai Ân về chưa?]

[Y Lai Ân đến đâu rồi?]

[Còn bao lâu nữa thì Y Lai Ân về nhà?]

[Y Lai Ân Y Lai Ân Y Lai Ân Y Lai Ân Y Lai Ân Y Lai Ân...]

Vưu Di An bất lực nhìn Lâm Tái, cậu ấy đã bất lực bịt tai lại.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên khiến tiếng lòng như máy đọc đĩa của Thời Thanh đột ngột im bặt.

"Gia chủ đã về!"

*

Phi hành khí từ từ hạ cánh xuống trước cổng nhà Tạp Lạc Tư.

Vưu Di An đứng ở cửa, liếc mắt quan sát Thời Thanh.

Hôm nay Thời Thanh mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trông tầm tuổi như Vưu Di An, nhưng khác với vẻ ngoài tinh xảo, rực rỡ của Vưu Di An, Thời Thanh trông quá gầy gò, khóe mắt cụp xuống khiến cậu dù có thẳng lưng cũng trông rất uể oải.

Hình như cậu rất căng thẳng, liên tục điều chỉnh hơi thở.

Vưu Di An cũng không nghe thấy tiếng lòng của cậu nữa.

Có một giây cậu ta thậm chí còn hơi đồng cảm cho Thời Thanh—– rõ ràng, đây là một kẻ si mê cuồng nhiệt Y Lai Ân. Tạp Lạc Tư.

Nhưng đồng thời cũng là một tên giả mạo.

Không ai có thể nhận được sự đồng cảm của Y Lai Ân, cũng không ai trốn thoát khỏi sự trừng phạt của Y Lai Ân.

Gia chủ nhà Tạp Lạc Tư, thống soái tối cao của quân đoàn Ngân Hà, là người khiến cho cả những người em trai ruột thịt của mình cũng phải cảm thấy sợ hãi.

Đang nghĩ ngợi, một đôi giày chiến đấu bước xuống từ phi hành khí.

Thời Thanh ngẩng đầu lên, nhìn bóng người dưới ánh nắng, cảm nhận trái tim mình đập dữ dội.

Alpha vẫn mặc áo khoác dài quân phục bằng da, không phải là trang phục khi vào cung yết kiến bệ hạ.

Khác với mái tóc vàng của hai người em trai, Thanatos của Đế quốc có mái tóc dài màu xám nhạt, lúc này không được buộc lên, lẽ ra phải khiến hắn trông dịu dàng hơn một chút.

Nhưng một mặt là do vóc dáng Y Lai Ân cao lớn, chiều cao thực sự rất có cảm giác áp bức; mặt khác là do hắn thường xuyên đeo rọ mõm—– xương hàm thú màu đen, sợi xích kim loại sáng bóng lạnh lẽo, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt vàng kim của hắn.

Một Alpha lạnh lùng nguy hiểm.

"Anh cả."

Vưu Di An là người đầu tiên tiến lên chào đón, Lâm Tái đi phía sau cậu ta, còn Thời Thanh thì đứng im tại chỗ.

Vưu Di An hỏi: "Sao anh lại về thẳng đây vậy, anh không vào yết kiến bệ hạ hả?"

Y Lai Ân không trả lời, ánh mắt rơi vào người Thời Thanh.