Chương 3

Lúc này, "Bụp" một tiếng, có lẽ là nhân viên công tác cuối cùng cũng kịp phản ứng, hình ảnh của Y Lai Ân biến mất.

Trên khuôn mặt thờ ơ của Omega cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm đầu tiên trong ngày hôm nay - khóe môi trễ xuống, phải nhìn thật kỹ mới có thể nhận ra vẻ thất vọng.

Cậu cúi người nhặt bó hoa bách hợp dưới đất, lúc này mục sư vẫn còn đang hôn mê, cậu nhất thời có chút bối rối.

Vưu Di An nén giận, cao giọng quát người hầu: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi đánh thức mục sư dậy! Còn làm lễ nữa không hả?!"

Thế là mọi người có mặt lại cuống cuồng đi đỡ mục sư dậy.

【Quả nhiên vẫn là phải dựa vào người nhà của Y Lai Ân. 】

Vưu Di An và Lâm Tái lại nghe thấy giọng nói.

Lâm Tái thận trọng nhìn xung quanh, đánh giá xem còn ai nghe thấy Omega nói chuyện nữa không.

【Vưu Di An quả nhiên là cậu chủ Tạp Lạc Tư, khí chất thật mạnh mẽ.】

【Tuy nhiên trông có vẻ tính tình không được tốt lắm.】

Vưu Di An trừng mắt nhìn Omega, nhưng lại phát hiện cậu không hề nhìn mình.

Mà là ánh mắt trống rỗng, như đang ngẩn người.

【Dáng vẻ này, trở thành phản diện cũng không khó hiểu lắm...】

Vưu Di An sững sờ, phản diện, cái gì vậy?

Cậu ta theo bản năng nghiêng đầu muốn tiếp tục nghe, nhưng giọng nói của Omega đã biến mất.

Mục sư run rẩy tỉnh dậy, nghi thức hôn lễ vẫn tiếp tục.

Nhưng sau khi lời thề thiêng liêng kết thúc, trong Thánh Điện lại không vang lên tiếng Omega nói đồng ý.

Trước đó không lâu người nhà họ Thời đã giải thích, nói rằng gần đây Thời Ý bị ốm, cổ họng tạm thời không nói được.

Omega trên bục cao cúi đầu, không biết đang nhìn đi đâu.

Không thể lên tiếng, khiến lời thề vốn đã thiếu một nửa này càng thêm không trọn vẹn.

Nhưng Vưu Di An và Lâm Tái đều nghe thấy giọng nói của cậu --

"Em đồng ý."

*

"Thật sự là anh ta nói sao?"

Tiệc tối kết thúc, khách khứa giải tán, Vưu Di An và Lâm Tái lại tụ tập lại với nhau.

Vưu Di An: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta đang chơi chúng ta hả?"

Lâm Tái nhớ lại từng hành động cử chỉ của Omega, cũng cảm thấy kỳ quái, "Có lẽ, nhà họ Thời có thiên phú thần bí nào đó? Dù sao thì, ừm, đều là người đọc sách mà."

Vưu Di An nói: "Anh thấy lời đó có sức thuyết phục không?"

"Ít nhất có một điều có thể chắc chắn." Lâm Tái đẩy đẩy kính, "Cậu ta không sợ chúng ta."

Vưu Di An cười lạnh một tiếng: "Mới đến đâu chứ, muốn vào nhà Tạp Lạc Tư này đâu có dễ dàng như vậy."

Cậu ta liếc nhìn Lâm Tái: "Anh, đâu phải chúng ta đều chưa từng nghe qua những lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người khác, anh quên kết quả là gì rồi sao?"

Dưới ánh trăng, đôi mắt màu xanh biếc của Vưu Di An ánh lên một tia lạnh lẽo.

"Gọi mấy người đến, chuyển đồ tôi chuẩn bị vào phòng anh cả."

Ban đầu Vưu Di An không cho phép Omega nhà họ Thời đến ở phòng của Y Lai Ân, nhưng lúc này cậu ta đã đổi ý.

Đợi người hầu sắp xếp xong xuôi, Vưu Di An ung dung đi đến tầng có căn phòng đó, bưng tách trà tao nhã bước vào thư phòng bên cạnh.

Hừ, tối nay cậu ta sẽ ở đây chờ xem, Omega này có thể kiên trì đến khi nào.

Ai ngờ, cậu ta vừa mới ngồi xuống, giọng nói đã có chút quen thuộc kia lại vang lên bên tai.

Lần này còn phấn khích hơn cả lúc ở lễ cưới.

[A a a a a a a a a!]

[Cứu mạng, hù chết mình rồi, hóa ra chỉ là mô hình thôi, sao lại để ở cửa vậy?]

[Đây chính là căn phòng Y Lai Ân sinh sống sao? Trời ơi, ngầu quá!]

[Cái này là cái gì? Đầu hươu? Đầu sói? Đầu hổ? Chỉ còn xương cốt nhìn không rõ lắm... Nhưng chắc là do Y Lai Ân tự tay săn được, không phải khi anh ấy mười tuổi đã giành được quán quân săn bắn sao? Đỉnh quá!]

[Bộ xương này là để làm gì nhỉ, đây là tiêu bản nội tạng hả? Y Lai Ân từng học y ư? Nhưng tại sao lại để ở đầu giường, chăm chỉ ghê á.]

[Nhiều ảnh chụp chiến trường quá... Cho dù khoa học kỹ thuật phát triển đến bây giờ thì chiến tranh vẫn rất tàn khốc, Y Lai Ân vất vả quá.]

[Không biết bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ, có bị thương không?]

[Nhất định phải bình an trở về...]

Tay Vưu Di An khựng lại, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.

Omega này đang làm gì vậy, còn rảnh rỗi lo lắng cho anh trai cậu ta? Chẳng phải nên lo lắng chuyện giả mạo bị bọn họ phát hiện thì phải làm sao sao?

Nhà họ Thời ngông cuồng như vậy sao?

Một lúc sau, giọng nói lại truyền đến.

[A... Chăn mềm quá!]

[Hì hì, thơm quá, không biết có phải là mùi của Y Lai Ân không nữa.]

[Tin tức tố của Y Lai Ân có mùi gì nhỉ? Thật muốn ngửi thử... Anh ấy là Alpha mạnh mẽ như vậy, chắc sẽ rất thơm.]

[Nếu như có thể bị cắn một cái... Hì hì... Hì hì...]

Vưu Di An: ...

Tên này đang nghĩ đến đâu vậy!