Chương 29

Vưu Di An nhíu mày, quen thuộc khoác tay lên cánh tay Ninh Chiêu: "Có gì khó đâu, nếu điện hạ thực sự lo lắng, tôi bảo Lan Thụy Tư nhảy với cậu ta là được."

Ninh Chiêu dịu dàng đặt tay lên mu bàn tay Vưu Di An: "Vưu Di, ta nói là, ta mời cậu ta nhảy."

Vưu Di An hơi sững người.

Cậu ta nghĩ chắc hẳn mình vừa bị ảo giác, nếu không tại sao lại cảm thấy ánh mắt của Ninh Chiêu có chút lạnh lẽo?

Cậu ta và Ninh Chiêu quen biết đã nhiều năm, quan hệ luôn tốt đẹp, đối phương là một người rất dễ tính.

Vưu Di An nhìn sang Thời Thanh.

Cậu ta không nhận ra rằng vì luôn nghe thấy tiếng lòng của người khác, bản thân đã vô thức tìm kiếm sự giúp đỡ từ Thời Thanh.

Nhưng chỉ thấy Thời Thanh đứng một bên, nhìn chằm chằm vào lối vào vườn hoa như đang ngẩn ngơ điều gì đó.

Sau khi Ninh Chiêu nói xong với Vưu Di An liền rụt tay về, vẫn mỉm cười dịu dàng xinh đẹp, nói thêm vài câu rồi rời đi.

Y trực tiếp rời khỏi vườn hoa, lúc đi Y Trạch Nhĩ và Nặc Á vẫn chưa quay lại.

Mọi người lúc này mới dám bàn tán.

"Sao điện hạ lại ra ngoài lúc này, chẳng phải hoàng thất luôn xuất hiện khi vũ hội bắt đầu sao?"

"Ngài ấy chỉ chào hỏi người nhà họ Thời thôi kìa."

"Nhà Tạp Lạc Tư đáng sợ như vậy, hoàng thất luôn khó xử."

Thời Thanh nghe tiếng bàn tán của họ, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.

Trong nhận thức mơ hồ của cậu, đêm nay nhất định sẽ có chuyện xảy ra ở vũ hội, Nặc Á sẽ mượn cơ hội này để lấy lòng Hoàng thái tử, nhưng cậu lại không nhớ ra được.

*

Màn đêm buông xuống, mọi người di chuyển đến phòng yến hội tổ chức vũ hội trong hoàng cung.

Thời Thanh không muốn nghe Quý Tùy nói móc mỉa, im lặng lựa chọn làm một cây nấm bên cạnh Vưu Di An.

Y Trạch Nhĩ cũng đã quay lại, Nặc Á đi bên cạnh anh ta, không hiểu sao vẻ mặt có chút căng thẳng.

Thời Thanh liên tục nhìn về phía lối vào phòng yến hội, ngón tay không ngừng xoa xoa chiếc vòng tay liên lạc, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn cho Y Lai Ân.

Y Lai Ân bận rộn với những việc chính sự bảo vệ đất nước, cậu không muốn làm phiền hắn.

Nhưng thời gian trôi qua từng chút một, nhìn vũ hội sắp bắt đầu, nếu Y Lai Ân không kịp quay về, Thời Thanh chỉ có thể nhảy mở màn cùng Y Trạch Nhĩ.

Đây là giấc mơ của vô số Omega, nhưng không bao gồm Thời Thanh.

Tâm trạng chùng xuống, mí mắt Thời Thanh lại cụp xuống.

Tiếng nhạc giao hưởng du dương vang lên, dưới ánh đèn lộng lẫy, Ninh Chiêu chậm rãi bước xuống từ cầu thang xoắn ốc.

Yến hội sắp bắt đầu.

Mỗi lần vũ hội đều do Hoàng thái tử lựa chọn bạn nhảy để mở màn, các Omega có mặt đều trở nên căng thẳng.

Trên mặt Ninh Chiêu vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt chậm rãi lướt qua phía dưới.

Thời Thanh phát hiện y đang nhìn về phía mấy người bọn họ, nhưng lại không nói rõ là đang nhìn ai.

Sau đó y bước qua vô số ánh mắt, đi về phía bọn họ, lướt qua Vưu Di An và Thời Thanh, hướng về phía Nặc Á đang im lặng, vươn tay ra.

"Con dân xinh đẹp của Nữ Thần Âm Nhạc, hân hạnh được mời ngươi nhảy một điệu?"

Đám đông xôn xao, tiếng bàn tán nổi lên.

Nặc Á thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên niềm vui sướиɠ khi thành công, đang định đưa tay ra, lại nghe thấy giọng nói lười biếng của Y Trạch Nhĩ.

"Hoàng thái tử điện hạ, đây là bạn nhảy của tôi."

Ninh Chiêu không thay đổi động tác, khẽ cười nói: "Ồ, lỗi của ta, bạn nhảy của cậu Y Trạch Nhĩ chưa bao giờ giống nhau, muốn ta nhớ mặt bọn họ quả thực hơi khó."

Ánh mắt y nhẹ nhàng rơi trên người Nặc Á: "Nhưng ta nghĩ, đêm nay ngươi có nhiệm vụ quan trọng hơn phải không? Bỏ mặc một đứa trẻ đáng thương ở đây nhìn người khác khiêu vũ, đây không giống phong cách của ngươi."

Ánh mắt Y Trạch Nhĩ có chút lạnh lẽo: "Chuyện này e rằng không liên quan đến ngài, điện hạ đáng kính của chúng tôi."

Nghe cuộc đối thoại của họ, Thời Thanh vừa bất ngờ vừa nghi hoặc.

Vưu Di An cũng có chút kỳ lạ, cậu ta chưa từng thấy anh hai dùng giọng điệu này để nói chuyện với người khác.

Là tức giận sao? Không thể nào, anh hai của cậu ta không để ai vào mắt, căn bản sẽ không tức giận vì chuyện của người khác.

Thế nhưng Y Trạch Nhĩ và Ninh Chiêu đứng đối diện nhau, tuy rằng đều cong môi mỉm cười, nhưng không khí lại có chút gì đó căng thẳng kỳ lạ.

Trong lòng Thời Thanh thở dài.

[Xong rồi xong rồi, tình tiết hai A tranh giành một O đã xuất hiện sớm như vậy!]

[Nhưng mà không đúng, cho dù Nặc Á vừa gặp Hoàng thái tử, với tính cách của Ninh Chiêu, cũng không nên vì Nặc Á bất hòa với Y Trạch Nhĩ.]

[Chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu Nặc Á?!]

[Cho nên mới thấy Y Trạch Nhĩ bỏ rơi Nặc Á là không được, ừm, như vậy cũng hợp lý.]

[Nhưng mà mình lại không muốn nhảy với Y Trạch Nhĩ, Y Lai Ân sẽ quay lại!]